Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1151: Khí Hậu Không Quen (1)

Lúc này toàn bộ khủng long trên chiến trường, phần lớn đều chuyển mắt nhìn ba viên đá thuỷ tinh trôi lơ lửng trên bầu trời.
Không sai, trong mắt bọn họ, ba người Tô Hạo, cũng chỉ như mấy viên đá bên đường mà thôi.
Chẳng qua nó toả ra ánh sáng màu hồng óng ánh, thoạt nhìn rất có giá trị.
Đương nhiên, nói không chừng dùng thứ này có thể tìm được bạn đời cho mình.
Như vậy, vấn đề hiện tại là, ba tảng đá kia làm sao trôi lơ lửng được trên không trung?
Chúng nó nhìn kỹ, xác nhận ba hòn đá này không có cánh, không cách nào để bay?
Không thể đi? Nếu không có cánh cũng có thể bay, vậy ba tộc Phách Long, Tinh Long, Nham Long chúng nó đã sớm bay lên trời, đem Dực Thần lật khô.
Những chuyện này đều là thứ yếu, tâm tư của bọn nó rất nhanh chú ý tới trọng điểm: "Bản thân cùng những khủng long trên chiến trường đều không thể động đậy, là vì ba tảng đá trên trời kia sao?
Quả thật khó có thể tin...
Mấu chốt là ba tảng đá có hình thù kỳ lạ này đang phát ra âm thanh khó hiểu, tựa hồ.... Đang nói chuyện với nhau?
"Rống."
Thánh Chủ Dực Thần phát ra một tiếng gầm vang, trên thân toả ra ánh sáng tím nồng đậm, ra sức giãy giụa, vậy mà cứng rắn phá được 'Niệm Như Ý' của Phong Thành, ngửa đầu gầm vang.
Sau đó giơ lên đại búa, một bước nhảy lên, hướng ba người Tô Hạo lao tới.
Toàn bộ chiến trường đều bị giam cần, làm cho Thánh Chủ kinh ngạc, hướng lên trời nhìn nhìn, nó lập tức cảm nhận được sự áp bách trên thân của ba hòn đá thuỷ tinh, thầm nghĩ trong lòng: "Mọi chuyện cổ quái, tất nhiên có quan hệ tới ba hòn đá thuỷ tinh này."
Nhưng nó không sợ mà vui mừng.
Nó là ai?
Chính là Thần ở Thánh Trạch Chi Giới, là Thánh Chủ cường đại nhất trong Dực Thần Tộc.
Nắm trong tay 'Ao Mẫu Thần' thần bí nhất thế giới, có được sức mạnh không cách nào tưởng tượng!
Nội tâm Thánh Chủ gào thét: "Ta vô địch! Hết thảy mọi thứ, đều nằm dưới cán búa của ta, hoá thành đồ vỡ, bao gồm cả ba tên thuỷ tinh kia."
Thánh Chủ tràn đầy ý chí chiến đấu, điên cuồng sải cách, hướng bầu trời bay lên.
Đám Khủng Long thấy nó di động, trong lòng không khỏi tán dương: "Không hổ là người cường đại nhất Thánh Trạch Chi Giới, được xưng là 'Thần'!"
Sau đó ánh mắt chúng nó nhoè ra, đột nhiên nhìn thấy một viên đá thuỷ tinh xuất hiện trước mặt Thánh Chủ, giơ lên nắm đấm, một quyền nện xuống đầu Thánh Chủ.
"Bành!"
Thậm chí có thể thấy được một đạo sóng xung kích, theo nắm đất cùng đầu tiếp xúc khuếch tán ra ngoài.
Mà Thánh Chủ giống như một quả đạn pháo, từ trên không bắn xuống dưới đất.
Hình thể đổi lập giữa hai bên, liền tạo thành một hiệu quả thị giác mãnh liệt.
Ồ! Vậy mà có thể thấy một hình thể bảy đi... Hình thể kia là Thánh chủ sao?
Điều này sao có thể?
Đến cả Đọa Thần Nguyên Thản nhìn thấy cũng sợ hãi.
Dù nó tự xưng mình có bộ não vượt qua người khác, nhưng cũng không hiểu rõ tình huống trước mắt, nhưng theo bản năng, nó cho rằng đây không phải là chuyện tốt.
Dù sao chuyện ngoài dự đoán cũng không hề hay tốt.
Bất quá nó đối với chuyện này cũng bất lực.
"Rống."
Thánh Chủ bị đánh một đòn nghiêm trọng, nhưng vẫn không triệt để gã xuống, lảo đảo đứng lên, ngửa mặt lên trời gầm gừ, trong thanh âm bao gồm ý chí bi tráng.
Cánh nó đã gãy, vô lực rủ xuống một bên, khôi giáp nứt ra lả tả, trên thân có thể thấy huyết dịch đang chảy ra, khoé miệng thì rỉ máu.
Nhưng nó cũng không khuất phục, đơn giản là vì nó chính là Thánh Chủ Dực Thần, là 'Thần' của thế giới này!
Thần không thể ngã xuống.
Á Sơn thu hồi nắm đấm, nhìn đầu Dực Long quật cường dưới đất, kinh ngạc nói: "Ồ? Một kích vừa rồi của ta, tuy không toàn lực, nhưng cũng không thể đem nó đấm nằm."
Hắn cũng không muốn tiếp tục ra đòn, bởi vì xem ra, đầu Dực Long này, không thể nhận thêm được một đấm của hắn.
Á Sơn lại dịch chuyển, rơi xuống mặt đất, xuất hiện trước mặt Thánh Chủ.
Thánh Chủ không chút suy nghĩ, mở ra cái miệng dính máu, hướng Á Sơn táp tới, răng nhọn cũng loé lên ánh sáng tím.
Á Sơn búng ngón tay ra.
"Bành."
Đầu Thành Chủ đột nhiên ngửa ra sau, máu tươi theo đó mà phun ra một đường cong.
Thân thể của bị lực đạo ảnh hưởng, bay lên không xoay 360 độ, sau đó rơi xuống.
Mà Thánh Chủ bị một đòn này đánh cho choáng váng, trong lúc nhất thời không phân biệt được phương hướng, rút cuộc không đứng dậy được nữa.
Á Sơn thu hồi lại chỉ: "Không cần đấm, dùng ngón tay có lẽ đủ rồi."
Một màn này của Á Sơn, đem đám khủng long xung quanh trừng muốn rớt mắt.
Trong mắt chúng nó, cảm thấy không thể tin nổi, cảm giác tam quan của mình đã bị lật đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận