Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 611: Do Ta Quá Cùi Bắp (1)

Tô Hạo gật đầu nói: "Nếu như ta không lý giải sai cảnh giới, thì ta đúng là tu sĩ Nguyên Anh đấy. Sư tôn, ngươi biết mà, ta là thiên tài."
Chuyện này, tất cả mọi người đều nghe rõ, đây là đồ đệ của Phong Linh Tiên Tử, không sai, là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không sai nốt.
Sau đó tất cả đều bảo trì trầm mặc.
Phong Linh Tiên tử nhìn Tô Hạo từng bước tu luyện đến đây, nhớ lại lúc đầu còn là nàng dạy vỡ lòng cho Tô Hạo, Tô Hạo tu luyện bao lâu, không có người nào rõ hơn nàng, cũng bởi vì như thế, nàng mới biết được tố độ tu luyện của Tô Hạo khủng bố đến trình độ nào.
Dù là lúc này Tô Hạo chính miệng thừa nhận, nàng còn khó thuyết phục mình đây là sự thật, dù biết Tô Hạo chuyên gia nói thật, khinh thường nói dối, nhưng mà...
Trong lòng Phong Linh Tiên Tử đột nhiên mắng to lên: "Nhưng mà nhưng mà cái mã gia mày à! Thiên tài cái mã cha thiên tài! Đây là sự tình có thể làm được sao? Con mẹ nó...."
Mắng, chửi, mắng, chửi, Phong Linh Tiên Tử chậm rãi lâm vào tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng lao lên: "Không phải nói rồi sao, vô luận Phong Úy làm ra chuyện gì, cũng không được bất ngờ? Phong Linh à Phong Linh, ngươi sao lại không chịu nổi được một kích thế này, cho dù Phong Úy ngày mai thành tiên, ngươi cũng không thể nhăn mày một cái!"
Tất cả mọi người không biết nên nói gì cho tốt, nguyên bản còn cho rằng mình tu luyện nhanh, hôm nay nhìn lại, đều không dám khoe ra.
Trước kia mọi người vì tiếng chuông mà lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lúc này lại tiêu tán không còn.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin, nhưng Thức Niệm không biết gạt người, tu sĩ Kim Đan như thế nào lại không phân biệt được đâu là Nguyên Anh chứ, dù cho có Thuật Pháp mê hoặc Thức Niệm, nhưng mà đứng gần như vậy, có thể mê hoặc được sao?
Phản ứng thứ hai của bọn họ chính là tuyệt thế thiên tài? Nhưng mà tuyệt thế thiên tài cũng không tu luyện được vậy nha, đây cuối cùng là tình huống gì?
Cuối cùng, trong đầu bọn hắn xuất hiện một suy nghĩ: "Chẳng lẽ ta quá cùi bắp rồi?"
Đối với phản ứng của mọi người, Tô Hạo sớm đã thành thói quen, cũng không thèm để ý tới chuyện mọi người bị đả kích.
Lấy hắn ra so sánh, phần lớn sẽ chịu phải đả kích, sau đó qua không bao lâu, liền lấy lại được vẻ tự tin.
Bởi vì bọn hắn rất nhanh sẽ hiểu rõ một điều, Tô Hạo không phải mục tiêu để bọn họ lấy ra so sánh, phỏng theo Tô Hạo, không chút ý nghĩa.
Nhìn người bên cạnh đi! Chính là mục tiêu mà các ngươi cần theo đuổi!
Á Sơn nhìn mấy tu sĩ không chút kiến thức này, một cỗ cảm giác ưu việt ở trong lòng tự nhiên sinh ra: "Nhìn đám tu sĩ nhà quê kìa! Chỗ lợi hại của Duy lão đại, há các ngươi có thể tưởng tượng được?"
Hai mắt Phong Thành dần dần đỏ lên, liền có một loại cảm giác sùng bái từ sâu trong linh hồn, biểu hiện ra ngoài, chính là tín ngưỡng cuồng nhiệt, Phong Thành cuồng loạn rống to: "Phong Úy sư huynh không gì không làm được! Thành tựu Chân Tiên nắm trong tầm tay."
Biểu hiện của Phong Ngọc Nhi bình tĩnh hơn người khác một chút, nhưng ánh mắt cũng lộ ra vẻ sững sờ nhìn xem Tô Hạo, trong lòng phức tạp dị thường: 'Mấy năm trước còn là Dẫn Khí Cảnh, lúc này mới qua bao lâu chứ... Nguyên Anh!"
Phản ứng của tu sĩ xung quanh có chút không giống nhau, nhưng bọn họ đều đang suy nghĩ lấy một lý do, giải thích cho chuyện này.
"Có lẽ trước khi nhập môn đã tu luyện."
"Có lẽ không cẩn thận ăn được Linh Đan Dược Thảo."
"Có lẽ lấy được đại đạo từ mạch chủ."
"Có lẽ..... là giả đấy!"
Bất kể lý do là gì, mọi người tự cho rằng mình đã tìm được chân tướng, rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: Nếu chúng ta cũng có thể tiến giai Nguyên Anh...
Rất nhanh bọn họ liền ở trên thân Tô Hạo tìm được sự tự tin: "Hắn có thể đột phá Nguyên Anh, vì sao ta không thể? Thoạt nhìn cũng không có gì khó!"
Tô Hạo tức thì lẳng lặng đợi ở tại chỗ, Linh Niệm toả ra bao trùm cả tiên môn, đem tất cả cử động của tu sĩ trong tiên môn, đều đưa vào bên trong tầm khống chế, bao gồm là sáu tên tu sĩ Hợp Thể cách đây sáu ngàn mét.
Bọn hắn tựa hồ đang đợi đệ tử Vọng Nguyệt Cốc tập hợp lại đệ tử lục, sau đó mới xuất hiện.
Ba mươi tu sĩ Nguyên Anh tựa hồ cũng sớm nhận được tin tức, yên tĩnh chờ đợi phía xa.
Phong Dạ Sương quét mắt nhìn bốn gã Nguyên Anh mạch Phong, không khỏi nhíu mày nói: "Phong Thiên Diệp còn chưa tới sao?"
Phong đại trưởng lão lập tức trả lời: "Mạch chủ, đã được hơn một năm, Phong Thiên Diệp tựa hồ đã ra ngoài rồi, đến giờ còn chưa trở về, chỉ sợ.... Chỉ sợ đang ở thời điểm đột phá điểm mấu chốt đi."
Phong Dạ Sương không nói gì thêm, ánh mắt nhìn hướng xa xa, không biết suy nghĩ chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận