Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 531: Các Ngươi Về Trước Đi (2)

Vân Thanh Bình hiển nhiên cũng nhận ra Tô Hạo, lúc trước đối phương chỉ đánh một đòn đã đem hắn đánh bại, ký ức hôm nay còn rất mới, vì vậy vô luận thế nào hắn cũng không dám kêu Tô Hạo là sư đệ, chỉ thấy hắn hành lễ nói: “Nhất Chỉ sư huynh!”
Tô Hạo hiếu kỳ nói: “Các ngươi sao lại bị người ta rượt đánh vậy, sư tôn các ngươi đâu?”
Truyền thống của Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc là nhiệm vụ đầu tiên đệ tử làm thường có sư tôn đi theo hướng dẫn, nhưng hai người lúc này rõ ràng không có ai bên cạnh.
Phong Ngọc Nhi vừa muốn nói chuyện, Vân Thanh Bình lập tức đoạt đát: “Chín ngày trước đột nhiên có người tập kích cứ điểm tiên môn đóng quân, sư tôn cùng sư bá cùng những người kia đánh nhau, ta cùng Ngọc Nhi thừa dịp hỗn loạn rời đi, thất lạc rồi, hôm nay đang đi tính quay lại!”
Tô Hạo gật đầu, sau đó quay đầu hỏi Phong Ngọc Nhi: “Phong Ngọc Nhi, sư tổ Phong Thiên Diệp có thể tới tìm ngươi được không?”
Phong Ngọc Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngày ấy nàng bị hai người vây đánh, không biết hiện tại thế nào.”
Phong Linh Tiên Tử ở một chỗ chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy ba đạo độn quang chậm rì rì hướng chỗ mình lao tới, nàng không khỏi đề cao cảnh giác, chờ bay tới gần, liền kinh ngạc nói: “Phong Úy? Bắt được người? Hơn nữa còn ngoan ngoãn theo ngươi bay về?”
Chuyện này dưới suy nghĩ của Phong Linh Tiên Tử có chút không hợp thoái thường, bất quá, nàng đã sớm quen! Dù cho ngày nào đó phát hiện Phong Úy biến thành Đại Ma Vương, nàng cũng không kinh ngạc.
Chờ ba người Tô Hạo đáp xuống, Phong Linh Tiên Tử không khỏi kinh ngạc nói: “Ồ, đây không phải Phong Ngọc Nhi sao? Phong Úy, sao ngươi đem tiểu cô nương nhà người ta bắt lại đây rồi!”
Phong Ngọc Nhi thì Phong Linh Tiên Tử cũng nhận ra đấy, đối với nữ hài tuyệt mỹ này, nàng cũng gặp qua vài lần, rất khó để quên, tuy Phong Linh Tiên Tử là nữ tử, nhưng cũng động tâm đấy.
Dung nhan tuyệt thế, có ai mà không thích?
Về phần Vân Thanh Bình, bị Phong Linh Tiên Tử trực tiếp bỏ qua.
Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình nhìn thấy Phong Linh Tiên Tử, lập tức hành lễ nói: “Ra mắt Phong sư thúc.”
Tô Hạo nhắc nhở: “Sư tôn, không phải là ‘bắt’.”
Phong Linh Tiên Tử gặp Ngọc Nhi liền quên đi đồ đệ của mình, liền kích động kéo tay Phong Ngọc Nhi nói: “Ngọc Nhi, đây còn là lần đầu tiên ta thấy ngươi ở gần như vậy! Thật đẹp!”
Phong Ngọc Nhi khẽ mỉm cười nói: “Sư thúc cũng rất đẹp đấy!”
Tô Hạo trực tiếp cắt ngang đối thoại của hai người: “Sư tôn, tình huống lúc này ta đã hiểu rõ, hôm nay cứ điểm của chúng ta ở Linh Sơn Văn Châu đã bị hủy. Chúng ta lại chạy loạn khắp nơi, ngoài trừ lãng phí thời gian ra thì không chút ý nghĩa nào. Trước mắt có hai lựa chọn, một là trực tiếp phản hồi tông môn, hai là tạm thời lưu lại nơi này, tìm một chỗ hảo hảo tu luyện, chờ trưởng bối tông môn đến tìm.’’.
Nói đến đây, Tô Hạo ngừng lại một chút nói: “Tuy nhiên, tình thế lúc này không biết rõ, tiên môn cũng không nhất định là địa phương an ổn. Bức tường xập mọi người cùng đẩy, ở trong tiên môn cũng khó mà vượt qua kiếp nạn này, bao nhiêu người đỏ mặt, nhìn vào tiên môn chúng ta, chỉ cần chúng ta mất đi sức lực, liền lao vào cắn một miếng. Không cần suy nghĩ cũng biết chuyện tiếp theo, chính là tất cả tiên môn dùng mọi thủ đoạn lý do, từng bước xơi tái Vọng Nguyệt Cốc. Nếu Vọng Nguyệt Cốc lộ ra một tia yếu thế, nhất định sẽ bị liên hợp tấn công, triệt để biến mất.’’.
Nói xong lợi và hại, Tô Hạo nói tiếp: “Như vậy, các ngươi định làm gì tiếp đây? Lưu lại Linh Sơn Văn Châu đợi trưởng bối tới tìm hay muốn chủ động quay về, cùng tiên môn vượt qua hoạn nạn?”
Hai lựa chọn trên Tô Hạo đều có thể tiếp nhận.
Lưu lại Linh Sơn Văn Châu, liền thành lập một căn cứ tìm bảo, một mình tu hành nghiên cứu. Tâm Pháp cảnh giới Kim Đan còn cần thời gian tu luyện, không gian trữ vật còn một đống tài liệu cần nghiên cứu, còn rất nhiều thi thể tu sĩ Nguyên Anh cùng Kim Đan còn chưa đụng tới; tối ưu hóa trận pháp...
Quay về tiên môn ở An Nam Hành Châu, liền dùng tài liệu đổi điểm cống hiến, sau đó dùng điểm cống hiến đổi đủ bộ công pháp cảnh giới Kim Đan, mau chóng đột phá Kim Đan, nếu có địch nhân xâm phạm, lao ra ngoài giết sạch toàn bộ, lại đạt được điểm cống hiến, tiếp tục đổi lấy công pháp Nguyên Anh, dùng tốc độ nhanh nhất luyện tới max level, sau đó lại đi nghiên cứu...
Nói tóm lại, sao cũng được!
Phong Linh Tiên Tử trầm tư một lát, liền quyết định nói: “Quay về!”
Tô Hạo thấy Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình cũng ngay ngắn gật đầu, liền nói: “Được! Các ngươi về trước đi!”
Phong Linh Tiên Tử vô thức nói: “Chúng ta? Vậy còn ngươi?”
Tô Hạo nói: “Tốc độ của ta nhanh hơn các ngươi rất nhiều, các ngươi cứ đi trước đi, ta tùy thời có thể bắt kịp.”
Tô Hạo làm sao có thể bỏ ra hơn một tháng theo các nàng chậm rì rì bay về? Trực tiếp truyền tống không phải nhanh hơn sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận