Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 136: Quy Tắc Của Dị Nhân

Hạ Lạc liền sử dụng huyết khí của mình, biến thân thành con Chim, ý định bay đi.
Tô Hạo dưới chân phát lực.
"Bành!"
Bùn đất nổ tung, thoáng cái đã tới sau lưng Dạ Kiều, đưa tay làm trảo, lập tức bóp cổ Dạ Kiều, sau đó hung hăng nện xuống đất.
"Phanh!"
Mặt đất chấn động.
Trông thấy Dạ Kiều vẫn còn giãy giụa, Tô Hạo đem đầu của nàng nâng lên, lại đập mạnh xuống mặt đất thêm lần nữa!
"Phốc!"
Trên mặt Dạ Kiều tràn đầy huyết dịch, dường như cam chịu số phận, toàn thân bại liệt nằm xuống, trở nên im lặng.
Tô Hạo đem đầu chim lật lại, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, đem lời vừa nói với nam tử vừa rồi, nói lại lần nữa.
Dạ Kiều không đáp.
Tô Hạo liền giơ năm đấm lên ý định đấm xuống.
Dạ Kiều trực tiếp dùng tiếng người trả lời: "Đã rõ!"
Tô Hạo thu tay về, cười nói: "Tốt, cảm ơn đã hợp tác."
Mà bên kia, A Sơn cũng đánh tỉnh [Thiết Cát Thú] Hạ Lợi.
Hạ Lợi vừa tỉnh lại, liền điên cuồng gào thét: "Hạ Lạc ở đâu? Hạ Lạc!"
Sau đó liền nghênh đón cái tát vô tình của Á Sơn.
Nhưng làm cho Á Sơn không nghĩ tới là, ăn vào cái tát, làm cho Hạ Lợi càng thêm điên cuồng, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhắm người mà cắn.
Thời điểm nhìn thấy Hạ Lạc lẳng lặng ngồi một bên, liền trở nên càng thêm điên cuồng, vô số Thiết Cắt Tuyến cùng Xuyên Thấu Tuyến bộc phát ra, hướng Hạ Lạc đánh tới, đương nhiên, Á Sơn ở bên cạnh cũng không may mắn thoát khỏi được.
"Hỏa Hoàn !"
Hỏa diễm quét ngang, đốt những sợi tơ thành tro bụi.
Á Sơn liền nắm lấy cổ áo Hạ Lợi, nhắm vào gương mặt, học theo Tô Hạo tát 'ba ba ba'.
Nhưng đối với một người điên, cái tát cũng không thể giúp nàng tỉnh táo.
Sợi tơ của Hạ Lợi vẫn công kích bất kì vật gì xung quanh.
"Bang...!"
Tô Hạo rút trường đao tiến lên.
"BÁ!"
"Phốc!"
Đầu của [Thiết Cát Thú] Hạ Lợi bay lên.
Hết thảy xung quanh đều yên tĩnh trở lại.
Bao gồm mấy người vừa tỉnh.
Đồng tử Hạ Lạc đột nhiên trợn tròn, toàn thân run rẩy liên tục, sau đó như mất đi hết khí lực, toàn thân tê liệt ngã xuống.
Tô Hạo thản nhiên nói: "Á Sơn, có ít người không nói chuyện được, vậy thì không cần phải nói, miễn bản thân bị thương. Làm việc phải hiểu rõ ràng mục đích của mình, như vậy xử lý mới nhanh được."
Trên người Á Sơn dính một chút máu tươi, rất nghiêm túc gật đầu: "Đã hiểu, Duy lão đại!"
Chuyện kế tiếp liền vô cùng thuận lợi, Tô Hạo chịu trách nhiệm tìm mấy dị nhân chưa tỉnh, giáo dục một trận, sau đó gia nhập vào đội ngũ tù binh, mà Á Sơn thì trông giữ mấy tù binh như xác không hồn này.
Đương nhiên, ở giữa cũng có mấy người định chạy trốn, nhưng rất nhanh liền đã trở về kèm theo cánh tay bị đứt.
Cũng có ngươi chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng mà cuối cùng tất cả đều không còn nữa , biến thành một cỗ thi thể nằm ngoài đường.
Á Sơn suy nghĩ rồi nói: "Duy lão đại nói đúng, muốn làm sự việc gì, phải hiểu rõ ràng mục đích của mình như vậy xử lý xử tình, mới trở nên đơn giản mau lẹ, không lãng phí thời gian của mọi người."
Một người chất phác như Á Sơn, cuối cùng cũng bị Tô Hạo dạy hư.
Đội ngũ tù nhân càng ngày càng nhiều, dị nhân muôn hình muôn vẻ đều có, nhưng giờ phút này ai nấy đều im lặng ngồi trong đội ngũ, nhắm mắt mở mắt nhìn thẳng về phía trước.
Bởi vì người không nghe lời càng ngày bị giết càng nhiều, nên đám người trở nên càng thêm nhu thuận.
Chuyện gì phát sinh sau này, bọn hắn không biết, nhưng mà nếu không nghe lời, thì bọn hắn lập tức sẽ chết đi.
Lựa chọn thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều có đáp án.
Mãi cho đến nửa đêm, Tô Hạo mới khó khăn tóm được toàn bộ dị nhân trong Lâm Thành.
Dị nhân toàn bộ Lâm Thanh, tổng cộng hơn chín trăm người.
Đây là một số lượng không hề nhỏ, nếu cùng hành động một chỗ, lực phá hoại rất rất lớn.
Chín trăm dị nhân ở đây đều ngụy trang, phần lớn không biết đến nhau, cũng không ai có giác ngộ đồng tâm hiệp lực đối đầu Tô Hạo với Á Sơn.
Sau khi đem toàn bộ dị nhân tập trung lại.
Tô Hạo nhìn Á Sơn nói ra: "Á Sơn, ngươi muốn quản lý tốt tòa thành này? Nhìn thật kỹ đây!"
Á Sơn gật gật đầu nói: "Tốt, Duy lão đại!"
Tô Hạo hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Xin chào chư vị dị nhân ở Lâm Thành, từng thành viên bang phái lớn nhỏ. Mọi người buổi tối vui vẻ!"
Nói xong, cũng không có tiếng vỗ tay vang lên, toàn trường im ắng một mảnh.
Tô Hạo cười cười, lại nói: "Đầu tiên, ta xin tự giới thiệu, mình là Duy, là một người bình thường, sau này chính là lão đại của dị nhân ở trong tòa thành này! Người nào tán thành, người nào phản đối?"
Một mảnh tiếp tục im ắng.
Tô Hạo gật đầu, giả trừ trạng thái "Hấp Quang", chỉ mặt mình nói: "Các ngươi nhìn cho kỹ đây, nhìn rõ gương mặt này của ta. Từ nay về sau, dị nhân ở Lâm Thành nhìn thấy ta, đều phải kêu một tiếng Duy lão đại! Sau đó chuyển đường vòng mà đi, đừng có trước mặt của ta làm chuyện gì chướng mắt, cũng đừng gây thêm phiền toái."
"Không quản các ngươi có nghe hiểu hay không, tóm lại từ nay về sau nếu để ta gặp được, gặp một lần đánh một lần, đánh tới khi nào các ngươi nhớ kỹ mới thôi!"
"Đương nhiên, nếu như có một ngày các ngươi cảm thấy đánh thắng được ta, coi như ta chưa nói mấy lời này, thậm chí trái lại còn kêu ngươi là lão đại!"
Tô Hạo chỉ vào Á Sơn ở một bên nói: "Vị bên cạnh ta, chính là trợ thủ của ta sau này, về sau lời hắn nói, chính là lời ta nói, không phục có thể tìm hắn đơn đấu. Sau này mọi người ở trong tòa thành này hòa khí sinh hoạt, hòa khí đánh nhau, hòa khí ăn thịt!"
"Như vậy, cũng tiến vào chính đề. Buổi tôi hôm nay ta mời đám dị nhân các ngươi tới đây, là giảng giải quy củ mới của Lâm Thành. Một lần nữa quy hoạch lại tương lai phát triển của Lâm Thành. Trong hai năm qua, [Cốt Ma] Đức Lý cùng [Tuyết Ma] Sieg tùy ý làm bậy, trắng trợn phá hư tài sản công, chắc mọi người cũng biết đến chuyện của hai con sâu kia rồi, ta không nói nhiều nữa."
"Vì để tránh cho tương lai phát sinh chuyện bi thảm như vậy, ta cần dị nhân ở Lâm Thành đều có một nhận thức chung, đừng làm tổn hại tòa thành đã bị tổn thương này nữa."
Thời điểm Tô Hạo nói ra chuyện này, trong đám dị nhân vậy mà dấy lên chút rốt loạn nho nhỏ.
Rất nhiều dị nhân trong đầu hiện lên nghi hoặc: "Thế thôi? Chỉ vì điều này, ngươi đem tất cả mọi người chộp tới đây? Còn giết chết mấy người.."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nội tâm của mọi người đều tràn đầy cảm giác vớ vẩn.
Đáng thương cho mấy tên dị nhân vì phản kháng mà bị giết. Đụng phải nhầm bệnh nhân thần kinh, không vì huyết nhục mà do không hiểu rõ nguyên nhân nên bị giết, thật sự quá đáng thương a.
Nhưng Tô Hạo cũng không biết mấy tên dị nhân này nghĩ thế nào. Cho dù có biết cũng xì mũi coi thường, không ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên là kẻ phá hoại ở trong tương lai, sớm giết cũng đỡ phiền. Hơn nữa không đánh phục, mấy tên này có nghe lời không?
Rõ ràng là không rồi.
Tô Hạo lại nói "Như vậy, nghe cho rõ ràng đây, ta chỉ nói một lần, đợi chút nữa ta sẽ kiểm tra, ai nhớ thì được về, không nhớ thì ở lại , lúc nào nhớ thì mới có thể rời đi, nhưng trước hửng đông không nhớ được, liền tự gánh lấy hậu quả."
Dừng một chút, Tô Hạo thấy tất cả mọi người nghiêng tai lắng nghe, liền lớn tiếng nói: "Quy tắc của Dị Nhân, có hai điểm trọng yếu, ba nguyên tắc thường, đầu tiên, hai điểm quan trọng nhất chính là: Một, lấy việc xây dựng phát triển Lâm Thành làm trọng yếu, hai, xây dựng đời sống ăn cư lạc nghiệp cho người dân bình thường ở Lâm Thành."
Chờ đợi một lát, Tô Hạo tiếp tục nói: "Kế tiếp là ba nguyên tắc: Một, không phá hư kiến trúc trong thành thị, hai, che chở cho nhưng đứa trẻ lang thang, ba, cần cù chịu khó làm ra giá trị lao động."
Chờ trong chốc lát, Tô Hạo lớn tiếng hỏi: "Đều nhớ kỹ chưa?"
Nhưng mà, Tô Hạo lại thấy vài gương mặt tuyệt vọng.
Rất nhiều người bắt đầu phàn nàn đứng lên: "Quá dài đi, làm sao nhớ nổi!"
"Thứ này có thể nhớ được sao? Đây không phải cố ý tìm cơ giết người chứ?"
"Học thuộc cái này, còn không bằng đi tìm chết."
Tô Hạo lập tức cạn lời, quay đầu nhìn Á Sơn, chậm rãi hỏi: "Á Sơn, ngươi nhớ kỹ chưa?"
Á Sơn sợ hãi, huyệt thái dương nổi lên, ở trên trán vậy mà lấm tấm xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận