Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 711: Ngươi Rất Tốt, Nhưng Chẳng Liên Quan Gì Tới Ta (1)

Tô Hạo cùng Á Sơn tiếp tục thí nghiệm.
Truyền tống định hướng chỉ cần có hai người liền có thể thực hiện được.
Nhưng mà để truyền tống cả một ngọn núi thì áp lực lên tinh thần lớn hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, một thân năng lượng cũng hao tổn đi không ít.
Tô Hạo yên lặng tính toán: "Tiêu hao Linh Lực có thể dễ dàng khôi phục, nhưng mà tiêu hao Tinh Thần Lực thì không dễ như vậy. Khoảng cách đến thời điểm va chạm còn khoản 15 năm, trong khoảng thời gian này quả thật có thể hướng vào trong vũ trụ ném ra nhiều ngọn núi để ngăn trở, nhưng mà đối với ta cùng Á Sơn hao tổn quá lớn, không nhất định có thể truyền tống được Phi Thuyền Phi Dược.
Nếu từ giờ trở đi nghỉ ngơi dưỡng ức, mười lăm năm sau cũng chưa chắc đã đủ Tinh Thần Lực truyền tống phi thuyền tới nơi chỉ định.
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Hạo liền bỏ đi tâm tư tiếp tục ném ngọn núi tới, mà hướng Á Sơn nói: "Á Sơn, thí nghiệm thành công, công việc kế tiếp chính là toàn lực rèn luyện xúc tu tinh thần, đợi đến khi đạt đến cực hạn mới thôi... Sự vụ cụ thể, liền giao cho người khác làm đi!"
Á Sơn nói: "Tốt, Duy lão đại!"
Theo thời gian trôi qua, áp lực trên đầu mọi người càng ngày càng lớn.
Không ai biết, lần nguy cơ lần này có thể vượt qua hay không. Tuyệt đại đa số người đều ôm thái độ bi quan, dù là ngoài miệng nói 'Chiến đấu đến cùng', nhưng trong nội tâm đã chuẩn bị sẵn tinh thần cùng thế giới này hủy diệt.
Không chỉ là Tô Hạo, đối mặt với tai hoạ như vậy, lực lượng của nhân loại quá nhỏ bé. Loại cảm giác bất đắc dĩ này, giống như chuyện người bình thường biết mình có tuổi thọ 100 năm, 100 năm sau sẽ chết, nhưng lại không biết làm thế nào.
Loại cảm giác bất đắc dĩ này, thậm chí làm cả người chán nản.
Kỳ thật trong đáy lòng bọn họ, nơi sâu thẳm nhất trong lòng, còn một tia hy vọng, chính là chờ đợi vào người mạnh nhất thế giới này, Phong Úy tiên nhân.
Từ trước đến nay, cùng nhau phát triển, sáng tạo đủ loại kỳ tích, hắn có thể dẫn đầu mọi người, chiến thắng thiên tai?
Có lẽ có thể đi! Dù sao hắn cũng là tiên nhân cường đại nhất thế giới này, nếu hắn làm không được, thế giới này còn hy vọng gì nữa?
Có thể đoán được chính là, nếu tai hoạ xảy ra, thì nền văn minh này sẽ đi đến hồi kết. Có lẽ không biết mấy ngàn tỉ năm sau, liền khôi phục lại ổn định, ra đời sinh mệnh mới, nền văn minh mới, nhưng mà lúc đó, còn có nền văn minh tu tiên không? Còn có thể trường sinh không?
Hết thảy còn phải đợi!
Hàng năm đều có vô số quả boom cường đại được sản xuất ra, ném lên hành tinh khổng lồ, nhưng mà hiểu quả thì thấp đến đáng thương, căn bản không ảnh hưởng chút nào đến quỹ đạo.
Mười bốn năm sau, khoảng cách hành tinh khổng lồ va chạm với Tu Tiên Tinh chỉ còn một năm.
Mười bốn năm không ngừng nỗ lực, quả thật thành công khiến quỹ đạo của hành tinh khổng lồ chệch đi một chút, nhưng mà còn chưa hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo ban đầu, vẫn còn 1 phần 3 va chạm vào, nhưng chỉ 1 phần 3 này, cũng đủ để diệt thế, không có khả năng thứ hai.
Cũng chính vào lúc này, Á Sơn cùng Tô Hạo khởi động kế hoạch Phi Dược.
Những người trong cảng Tinh Không đều biết lần hành động này, giờ phút này đều tụ tập ở đây, hai mắt mang theo vẻ mong chờ nhìn Tô Hạo cùng Á Sơn.
Tâm tư của bọn họ khác nhau.
Vẻ mặt Phong Linh Tiên Tử mang theo nét lo lắng nhìn nam tử tóc ngắn, nàng hồi tưởng lại quá khứu, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cảm thán, thầm nghĩ trong lòng: "Phong Úy, thiên tài tuyệt thế, có thể thu hắn làm đệ tử, dẫn hắn tu hành, chính là chuyện vinh hạnh nhất trong cuộc đời của ta. Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài, Phong Úy trưởng thành, cũng không thể đối đầu với nguy hiểm trong vũ trụ... Thực chờ mong nếu để cho hắn có ngàn năm, vậy hắn sẽ khiến thế giới này thay đổi đến đâu, thật đáng tiếc...."
Phong Ngọc Nhi yên tĩnh như sông, nhưng trong lòng mang theo ngũ vị tạp trần: "Phong Úy sư đệ, ngươi vẫn giống như lúc nhỏ, luôn đi trước ta một bước, ta nỗ lực luyện tập, dùng hết toàn lực để đuổi theo, nhưng mà biết được càng nhiều, càng phát hiện hắn càng uyên bác, sâu không thấy đáy. Ta muốn có được sức mạnh để bảo vệ mình, không nghĩ tới lúc cuối cùng, vẫn như cũ cần hắn bảo hộ..."
Vân Thanh Quyền nắm chặt quyền, nội tâm vô cùng không cam lòng: "Nhất định phải thành công.... Ta không cam lòng chết đi như vậy, hành tinh rộng lớn này, ta còn chưa khám phá hết thảy."
Phong Thành trực tiếp chạy lên, trừng ánh mắt đỏ bừng nhìn Tô Hạo nói: "Phong Úy sư huynh, Nguyệt Ảnh sư huynh, mang ta theo với! Vô luận ở đâu, ta cũng muốn đi theo hai người!"
Dưới suy nghĩ Phong Thành, chuyến đi này của Tô Hạo cùng Á Sơn là cửu tử nhất sinh, hắn cả đời này đều đi theo hai người, như thế nào đến thời điểm quan trọng, lại bỏ hắn một mình.
Cho dù có chết, cũng là đi theo hai vị sư huynh.
Tô Hạo nhìn mọi người nơi xa, lại nhìn Phong Thành bên cạnh, đột nhiên mỉm cười nói: "Phong Thành , ngươi đi theo ta bao lâu rồi?"
Phong Thành lắc đầu nói: "Không biết."
Tô Hạo bật cười nói: "Vì sao lại muốn theo chúng ta?"
Phong Thành nói: "Chính là muốn theo."
Tô Hạo nói: "Chúng ta đi chết đấy?"
Phong Thành nói:" Dẫn ta cùng đi chết đi! Kiếp sau còn có thể giúp đỡ các vị sư huynh chút việc vặt, sư huynh không có ở đây, ta không biết mình muốn làm gì."
Tô Hạo thở dài một hơi: "Phong Thành, vậy ngươi cùng đi đi!"'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận