Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 310: Tiên Hạ Thủ Vi Cường

Hành động của người ở thế giới này, vượt quá tưởng tượng của Tô Hạo.
Lúc trước vừa đem Phan Hoa hành hung một trận xong, ngày thứ ba liền gặp ám sát, hôm quá mới chấm dứt vòng thứ ba, rạng sáng ngày hôm sau liền bị sát thủ đột nhân vào khách sạn dùng súng trường cùng lựu đạn thanh toán.
Đối với chuyện này, Tô Hạo chỉ có thể nói, 'ngưu ngưu ngưu'!
Xem ra bọn hắn đối với câu 'Tiên Hạ Thủ Vị Cương' giải nghĩa rất sâu a.
Nếu không phải Tô Hạo là [Cương Giáp Vương], tính là nửa bất tử chi thân, nói không chừng thật đúng là bị bọn họ giết chết.
Thông qua đoạn thời gian này, Tô Hạo phát hiện thế giới này so với tưởng tượng của hắn càng thêm hỗn loạn, nhưng người ở trên đỉnh kim tự tháp, cao cao tại thượng, so với trong tưởng tượng càng không kiêng nể điều gì.
Mấy cái thứ khẩu hiệu như bình đẳng, đứng trước giới quý tộc, không có bất kỳ lực uy hiếp gì.
Bên ngoài thì bình đẳng, bên trong đầy máu me, chỉ đợi tầng giấy mỏng này xé đi, hắc ám bên trong ùa ra làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
"Chính hợp ý ta! Nguyên bản còn tính làm công dân tuân thủ pháp luật, không làm sâu mọt ảnh hưởng đến xã hội, hiện tại xem ra, không cần nữa rồi!"
Tô Hạo ngồi trên lưng [Thiên Không Vương], từ trên cao nhìn xuống tòa thành thị khổng lồ này, chậm rãi nở nụ cười.
"Quả nhiên, bản thân tự chế định quy tắc, càng thêm thoải mái dễ chịu! Tuân thủ quy tắc của người khác, có chút gò bó tay chân. Kế tiếp, bắt đầu từ hai người các ngươi đi!"
Tô Hạo tự do ở trong không phi hành một vòng, liền tìm thấy hai tên triệu hoán sư lọt vào vong chung kết, theo thứ tự là Đường Hải Dịch cùng Hàn Nhân Kiệt.
Hai người này đang ở trong một tòa biệt thự xa hoa nằm ở khu Bắc Giao, vùng biệt thự nằm ở ngoại thành.
Tuy nhiên hai vị triệu hoán sư này có chút khẩn trương, ở xung quanh đều là triệu hoán sư cường đại, thời điểm biết tin Tô Hạo cưỡi chim bay trên không thì có chút rối loạn.
"Như vậy, bắt đầu từ khu Bắc Giao đi."
Biệt thự Bắc Giao xa hoa, trong chỗ tránh nạn bom nguyên tử.
"Cái gì? toàn bộ tiểu đội Hỏa Xà chết rồi? Không hổ là Triệu Hoán Sư cao cấp, quả nhiên khó chơi. Đám lừa con Hàn gia kia, ta đã sớm nói, trực tiếp đem toàn bộ tòa nhà kia nổ phát cho xong việc rồi, không phải sợ ảnh hưởng quá lớn sao, còn sợ ảnh hưởng gì chứ? Chuyện bây giờ trở nên càng ngày càng khó giải quyết. Tổ 3 đâu?" Đường Hải Dịch nghe thấy thủ hạ báo cáo, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Một tên đi tới nói: "Bạch Cảnh Trung cưỡi sủng thú bay lên không trung, tổ ba đuổi theo không kịp. Đang tổ chức đội hình sủng thú phi hành vây giết, dự tính mười phút sau hành động."
Đường Hải Dịch u ám cười nói: "Trên trời dưới đất đều là của chúng ta, tên Bạch Cảnh Trung hôm nay chết chắc. Trên mặt đất cho bộ đội cơ động chờ lệnh, hắn một khí rớt xuống đất, trực tiếp dùng boom oanh tạc, đưa hắn trầu chơi, đừng cho hắn một giây nào để thở dốc."
Thủ hạ kia nói: "Đã rõ, đã an bài thỏa đáng, trước mắt Ra đa đã tập trung vào Bạch Cảnh Trung, hắn không thoát được đâu."
Đúng lúc này, một tên khác đi tới nói: "Nhị thiếu gia, Bạch Cảnh Trung cưỡi sủng thú của mình hướng bên này bay tới."
Đường Hải Dịch lập tức cả kinh, từ trên ghế nhảy dựng lên, nói: "Chuyện gì xảy ra, sao hắn biết rõ ta ở đây?"
Thủ hạ không xác định nói: "Có lẽ không biết đâu, từ đêm qua đến nay, hành tung của nhị thiếu gia chưa tiết lộ cho bất kỳ ai."
Đường Hải Dịch nghe vậy liền yên lòng, tự mình an ủi chính mình: "Nếu đã như vậy, liền yên tâm rồi! Hắn hẳn trong lúc vô tình bay đến nơi này. Nhưng mà không thể không đề phòng, ngươi lập tức triệu tập sủng thú, ngăn lại tất cả khe hở bên ngoài biệt thự, đừng để Bạch Cảnh Trung có cơ hội xông tới. Triệu hoán thú của hắn rất lợi hại, ta thừa nhận nếu mình chiếc đấu với hắn, có lẽ sẽ đoàn diệt."
Thụ hả kia gật đầu ly khai, Đường Hải Dịch lại lẩm bẩm nói: "Bạch Cảnh Trung chưa đến mười tuổi, không thể không nói, hắn quả thật là thiên tài tuyệt thế! Bất quá, thiên tài cũng như ngôi sao chổi, mà mệnh sao chổi thì ngắn ngủi. Vận mệnh đã sớm đánh dấu cho hắn xuống hoàng tuyền. Chỉ có loại người như ta, vững vàng tiến từng bước là người tháng cuối cùng, ha ha ha!"
Một lát sau, thủ hạ kia quay trở lại nói: "Nhị thiếu gia, Bạch Cảnh Trung bay mất!"
Đường Hải Dịch thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên là vô tình bay ngang qua đây."
Mới qua vài phút, thủ hạ kia lại chạy tới: "Nhị thiếu gia, Bạch Cảnh Trung quay lại rồi!"
Đường Hải Dịch vốn dĩ cau mày, nhưng rất nhanh giãn ra, nói: "Không sao, hắn chỉ đi ngang qua đây! Đội hình sủng thú phi hành của chúng ta chuẩn bị xong chưa?"
Người khác lập tức chạy tới báo cáo tiếp: "Chuẩn bị cất cánh."
Trong tay Tô Hạo lúc này đã đổi thành một họng pháo ống rộng, có thể nạp vào một quả đạn pháo 'hai trăm bạo cấp 2'.
Sở dĩ đổi một ống pháo lớn hơn, là vì Tô Hạo phát hiện tên Đường Hải Dịch kia trốn dưới mặt đất, nếu là đạn pháo nhỏ, đoán chừng không ảnh hưởng gì.
Trong tay Tô Hạo xuất hiện một quả đạn pháo lớn hơn quả bóng rổ một chút, cất vào trong họng pháo, sau đó chỉ huy chim lao xuống phía dưới.
Đồng dạn tới độ cao năm trăm mét, họng pháo nhắm ngay thẳng vào biệt thự , cũng không căn tính gì cả, trực tiếp bắn ra.
"Bành !"
Sức giật cường đại của họng pháo đem Tô Hạo giật ra phía sau, cũng may đầu chim này kịp thời tiếp được Tô Hạo.
Mà đạn pháo lấy tốc độ siêu cao hướng biệt thự bay tới, trong nháy mắt, liền nện vào mặt đất.
Một giây sau.
"Oành !"
Đạn pháo nổ tung, một nguồn năng lượng khổng lồ trong nháy mắt được phóng thích, tàn sát bừa bãi tất cả vật chất xung quanh, trùng kích hủy diệt, để cả bể tông cứng rắn trước uy lực của vụ nổ này cũng hóa thành cát bụi, sụp đổ, tản ra bốn phía.
Nhìn căn biệt thự rắn chắc, từ bên trong bắt đầu hướng ra bên ngoài vỡ vụn, như là va chạm với thiên thạch, nương theo tiếng chấn động đấy, một đóa hoa nhiệt lửa nở rộ.
Theo đóa hoa nở ra, căn biệt thự xinh đẹp, cũng triệt để vỡ nát.
Mà một vòng sóng xung kích mắt thường cũng có thể thấy tỏa ra bốn phía, vòng tròn hướng bên ngoài quét qua, thổi bay toàn bộ cây cối xung quanh, mãi cho đến khi lan ra xa, mới dần dần tiêu tán.
Mà biệt thự lúc này đã biến mất, chỉ lưu lại một cái hố to, cùng với nhiệt cột khói bốc lên.
Nhưng làm cho Tô Hạo kinh ngạc nhất là: "Như vậy cũng chưa chết?"
Thời điểm Tô Hạo đang tính cho thêm một quả nữa, thì từ trong đống bùn đất cuồn cuộn, một cái vòi tư dưới dây chui lên, nhanh chóng xuất hiện trên mặt đất, rũ xuống bùn đất bám trên thân, lộ ra vết thương đầy người, máu tươi chảy đầm đìa.
Cự tượng mở miệng của mình ra, phun ra một nam tử toàn thân dính bọt, sau đó nằm sấp trên mặt đất, rất nhanh không còn động đậy.
Mà thanh niên được nhổ ra, chính là Đường Hải Dịch.
Hắn dùng sức hứ vài tiếng, đem chấy nhầy trong miệng toàn bộ nhổ ra hết, ngẩng đầu nhìn về Tô Hạo ở trên bầu trời.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong miệng phun ra hai chữ: "Hỗn đản!"
Hai mắt hắn phun ra hỏa diễm, hầu như muốn đem Tô Hạo đốt sạch.
Đưa tay về phía trước, không gian chấn động, mười con triệu hoán thú hệ phi hành có hình thể cực lớn xuất hiện, lần lượt xuất hiện từ trên không.
Hắn nhảy lên một đầu Dực Long có chiếc đuôi dài, điều khiển chín con triệu hoán thú còn lại bay lên theo, đi tới không trung cùng Tô hạo giằng co.
Hai mắt Đường Hải Dịch đỏ thẫm, âm trầm nói: "Bạch Cảnh Nghĩa, ta thừa nhận ngươi lợi hại! Nhưng mà, ở trên bầu trời, ta mới là Vương Giả!"
Hắn có được hai mươi mấy con triệu hoán thú, tinh thần lực có thể một lúc điều khiển hai mươi con, trong đó hắn có mười con sủng thú thuộc về hệ phi hành, tất cả đều cấp độ A trở lên, ở chiến đấu trên không, có thể nói hắn vô địch.
Mà mười mấy con triệu hoán thú này mang đến cho Đường Hải Dịch vô vàn tự tin.
Trận chiến này, giống như hắn sẽ tất thắng!
Mà Tô Hạo không nói gì, đưa tay ra, một thanh Cương Đao dài ba thước xuất hiện, hắn thử thử một chút, phát hiện cũng rất thuận tay, khống chế [Thiên Không Vương] Hồng Tai Tín Điểu hướng Đường Hải Dịch bay tới.
Trường đao nâng lên! Ở dưới ánh nắng của mặt trời, phản chiếu lên một đạo lãnh mang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận