Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 746: Hạch Tâm Tai Hoạ

Sau khi Nguyên Lực trong hạt châu dung nhập vào trong cơ thể Tô Hạo, A Tinh kích động nói: "A Dương, thế nào?"
Tô Hạo nắm tay lại, cười nói: "Rất tốt."
"A Dương, đi thử hai bước xem."
Dưới chân Tô Hạo khẽ động, loé lên một cái liền xuất hiện cách đó mười thước, mũi chân vừa chạm lên mặt đất, lập tức nhảy qua một hướng khác, vô cùng linh hoạt, giống như cả người được trang bị lò xo cường lực vậy.
Hoạt động một phen, Tô Hạo nhảy về phía trước mặt hai người A Tinh nói: "Cực kỳ thoải mái, cả người như được áp súc lại, co dãn mười phần."
A Tinh cười hắc hắc đứng lên nói: "Không sai, cận chiến cũng là một khâu quan trọng của Nguyên Pháp Sư."
Tô Hạo cười nói: "Rất tốt, trước đây ta một mực rèn luyện thân thể, chiến đấu cận chiến coi như cũng được, không cần phải nhường ta."
A Tinh cùng A Dương liếc nhìn nhau, hiểu ý cười cười.
Nói giỡn, chiến đấu cận chiến, hai người bọn họ năm nay đã được 24 đến 25 tuổi rồi còn chẳng lẽ sợ một thiếu niên hơn mười tuổi sao? Tuỳ tiện trêu đùa một chút liền có thể đánh ngã xuống đất.
A Tinh hướng Tô Hạo ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đến!"
"Ta đến đây!" Tô Hạo nhắc nhở một tiếng, dưới chân phát lực, toàn bộ người loé lên xuất hiện trước mặt A Tinh, nhấc chân muốn đá...
"Thật nhanh!" Trong lòng A Tinh xiết chặt, thoái lui về phía sau nửa bước, đưa tay đón đỡ.
Ai ngờ chân của Tô Hạo không đá ra, mà đạp xuống mặt đất.
"Hoạt Ảnh Bộ!"
Thân ảnh Tô Hạo chuyển hướng ra sau lưng A Tinh, nâng đầu gối lên, nhắm vào lưng của A Tinh.
"Hỏng bét! Chủ quản rồi." Tóc gáy của A Tinh dựng lên, muốn làm ra chiêu phòng ngự cũng không còn kịp.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, A Tinh bị đầu gối của Tô Hạo đánh bay, ở trên không trung tìm được cân bằng, nhưng sau khi hạ xuống đất vẫn trượt dài hai mét.
Gương mặt đẹp trai của hắn trở nên khó coi, nhịn không được vuốt vuốt cái eo đau nhức, mạnh miệng nói: "A Dương cũng không tệ nhỉ! Quả thật lợi hại! Vừa rồi ta có chút khinh thường, chúng ta cùng lên!"
Điều chỉnh lại tư thế, sau đó hướng Tô Hạo phóng tới.
"Hoạt Ảnh Bộ!"
"Bành!"
"A !" A Tinh lần nữa kêu thảm, bị Tô Hạo một cước đá bay.
Lúc này hắn mới ý thức được có điểm không đúng, tên người mới này không phải thứ mà hắn có thể tuỳ ý vuốt ve, quay đầu nháy mắt với A Vọng nói: "A Vọng, chúng ta cùng lên."
A Vọng có chút không tình nguyện: "A Tinh, không tốt lắm, như vậy có chút khi dễ người khác rồi."
Tô Hạo không sao cả nói: "Không sao, các ngươi cùng lên đi, cũng vui đùa một chút."
Lời này nghe vào lỗ tai A Vọng cùng A Tinh liền cảm thấy có chút không đúng, tên A Dương này muốn ăn đòn sao?
Mười phút sau, A Tinh cùng A Vọng ôm lưng tựa nơi gốc cây.
Lúc này ánh mắt nhìn Tô Hạo đã khác biệt, bọn họ nhìn Tô Hạo như nhìn thấy quái vật hình người, tự tin mà nhiều năm bồi dưỡng ra được, lúc này đã mất hết.
Hai vị soái ca tự nhân thật sự không thể tin được, thiếu niên thoạt nhìn gầy gò này, không ngờ có năng lực cận chiến cường đại đến thế, đến cả hai người bọn họ là Nguyên Pháp Sư trung cấp cũng không phải là đối thủ.
Có lẽ, chiến đấu cận chiến, bọn hắn đến tư cách làm đối thủ cũng không có, bởi vì quá trình chiến đấu bọn họ đều là bên chịu đòn.
Điều này cũng có nghĩa là, kế hoạch nhân dịp cận chiến áp nhuệ khí Tô Hạo xuống của A Tinh, đã thất bại rồi.
A Vọng nhỏ giọng thầm nói: "A Tinh, ngươi còn áp nhuệ khí A Dương nữa không?"
A Tinh trợn tròn mắt nói: "Cái gì mà áp nhuệ khí của hắn? Ta lúc nào muốn áp nhuệ khí của A Dương? Ta chỉ dạy hắn cách chiến đấu mà thôi! Hơn nữa, A Vọng ngươi cũng quá vô sỉ rồi, lại đem bản thân ta ra làm khiên."
A Vọng cười hắc hắc hai tiếng: "Chúng ta không đánh lại rồi, làm sao đây?"
A Tinh vụng trộm nhìn Tô Hạo đang tự mình tự kỷ, khẽ nói: "Phương diện nào của A Dương cũng là thiên tài, nhưng mà dù sao hắn vẫn còn trẻ, kinh nghiệm nhiệm vụ khẳng định không có, chúng ta dẫn hắn đi làm nhiệm vụ có độ khó cao, làm cho hắn ý thức được, để muốn hoàn thành được nhiệm vụ, không hề dễ dàng như vậy."
A Vọng lập tức đồng ý nói: "Không sai, cuối cùng vẫn phải xem sức chiến đấu tổng hợp, quyết định vậy đi."
Hai người nói to nói nhỏ, sau đó phủi bụi đất trên người, đi tới trước mặt Tô Hạo nói: "A Dương, mấy ngày nay ngươi làm quen với Nguyên Thể đi, vài ngày sau tiểu đội chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, dẫn ngươi đi kiếm Nguyên Châu."
Nguyên Châu có thể kiếm được từ trong cơ thể Nguyên Thú, cũng có thể kiếm được ở trong thiên tai cùng tai hoạ quỷ dị, đương nhiên, đi đường nhặt được cũng có, bất quá loại xác suất này còn nhỏ hơn trúng số mà thôi.
Ba ngày sau, A Tinh cùng A Vọng nhận nhiệm vụ thứ nhất: Dung nham của dãy núi Hoàng Liên.
Tô Hạo tò mò tìm vắn tắt của nhiệm vụ đọc qua, không hỏi hiếu kỳ: "Nhiệm vụ thuộc loại thiên tai sao?"
A Tinh nói: "Không sai, ở khắp nơi trên thế giới, hầu như mỗi ngày đều xảy ra sự kiện thiên tai, so với Nguyên Thú thì nguy hiểm hơn gấp nhiều lần, mà loại nhiệm vụ chúng ta thường nhận, chính là loại này.
Địa điểm của nhiệm vụ này, cách trấn Thanh Thuỷ của chúng ta cũng không xa, được một thôn phụ cận phát hiện, sau đó đem sự kiện này báo lên, từ Nguyên Pháp Sư trấn Thanh Thuỷ chúng ta đi xử lý.
Căn cứ theo thời gian ghi chép, đây là sự tình năm ngày trước, không biết tình huống lúc này thế nào. Hy vọng người dân xung quanh không bị tổn thất quá lớn."
Tô Hạo nói: "Năm ngày trước? Vì sao đến bây giờ mới được tiểu đội chúng ta đi giải quyết?"
A Tinh nói: "Ha ha ha, loại nhiệm vụ này thuộc về loại hình gân gà, vừa tốn thời gian vừa mất công, nhưng Nguyên Châu kiếm được chẳng được mấy viên, vì vậy có rất ít tiểu đội nhận nhiệm vụ này. Lần này chúng ta tiếp nhận, hoàn toàn là muốn cho A Dương ngươi làm quen một chút."
"Thì ra là thế."
A Vọng ở một bên giải thích: "A Dương, đừng cho rằng những tiểu đội khác quan tâm tới Nguyên Châu mà không nhận nhiệm vụ này, cũng không phải là do bọn họ sợ chết! Mà so mỗi ngày phát sinh rất nhiều sự kiện, các tiểu đội bận đến nỗi không có thời gian xử lý, nên bọn họ thường chọn những nhiệm vụ cấp bách làm trước.
Mấy nhiệm vụ thiên tai ngoài dã ngoại này, căn bản không phải chuyện gì quan trọng, phần lớn đều được xếp cuối, thậm chí cũng sẽ không có tiểu đội nào đi xử lý, chờ thêm một tháng, đợi Nguyên lực hao hết liền tự biến mất."
A Tinh cũng cười nói: "Tình huống này rất bình thường, sự kiên dung nham này, cũng sẽ không có tiểu đội đi xử lý, mà đợi nó tự tắt. Bất quá may mắn chính là, nó bị tiểu đội Vọng Tinh chúng ta chọn để xử lý."
Tô Hạo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
A Tinh nói: "Đi thôi, vừa đi vừa nói."
Tốc độ của một tiểu đội, được quyết định bởi người chậm nhất trong nhóm, cũng chính là tốc độ của A Tinh cùng A Vọng, vốn hai người bọn họ còn tính thả chậm tốc độ, để cho Tô Hạo đuổi kịp, không nghĩ tới người chậm nhất trong nhóm là bọn hắn.
Một ngày sau, ba người đứng trên một ngọn núi, cảm nhận một cỗ sóng nhiệt phả vào mặt, mùi khét từ trong không khí truyền tới.
Phía xa xa buốc lên khói đặc cuồn cuộn, nương theo đó là khói bụi tứ tán, đất đá xung quanh bị đốt cho đỏ bừng.
Tô Hạo vốn nghĩ chỉ là thiên tai một vùng nhỏ, một cái hố nào đó phun ra dung nham, nhưng không nghĩ tới phạm vi lại ảnh hưởng rộng như vậy.
Ba người bọn họ còn chưa nhìn thấy tình cảnh cụ thể, nhưng từ chỗ xa đã cảm nhận uy lực của thiên tai.
A Tinh nói: "Hặc hặc, A Dương nhất định chưa thấy qua cảnh này đi! Thời điểm lúc đầu chúng ta nhìn thấy, cũng bị doạ sợ không thôi, nhưng mà sau khi nhìn quen liền cảm thấy bình thường, về sau nhận ra, nhân loại quá mức nhỏ bé, căn bản vô lực thay đổi."
A Vọng cười hắc hắc nói: "Không sai, còn không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, cùng thiếu nữ xinh đẹp sản xinh ra đời sau, ha ha ha !"
A Tinh cũng nói: "A Dương, xong nhiệm vụ này sẽ kiếm được một khoản tiền, chúng ta sẽ dẫn ngươi tới thị trấn bên cạnh tiêu sài thế nào? Cam đoan ngươi ăn xong liền thèm luôn!"
Tô Hạo câm nín.
Trong đầu hai người này nghĩ cái gì vậy? Còn biết đi đến trấn bên cạnh đấy!
Tô Hạo chỉ chỉ tay về phía trước: "Kế tiếp làm thế nào? Đi dập lửa?"
A Tinh nói: "Làm sao có thể! Lửa này lấy ba người chúng ta, căn bản dập không được. Thứ chúng ta cần làm, là tìm hạch tâm phát sinh ra tai hoạ, sau đó phá hư nó."
Tô Hạo khó hiểu nói: "Hạch tâm phát sinh tai hoạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận