Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 380: Điểm Cuối Sinh Mệnh (2)

Tô Hạo lẩm bẩm nói: "Đây chính là cảm giác từ từ già đi sao! Vô luận thế nào cũng không thể thay đổi! Một thân sức mạnh khổng lồ của ta, cũng theo thân thể mục nát mà biến mất, như vậy sức mạnh này thực sự thuộc về ta sao? Sau khi ta chết, chúng sẽ trở về với vũ trụ. Sức mạnh này.... Không phải của ta!"
Mấy năm trước, thời điểm Tô Hạo ý thức được bản thân già đi, ngược lại cũng đi nghiên cứu tuổi thọ của nhân loại, nhưng hắn đối với sinh mệnh hiểu biết rất ít, hơn nữa còn nông cạn, mấy vấn đề như tuổi thọ, mặc cho hắn suy nghĩ thế nào, đều không có đầu mối.
Cái gọi là cải tạo gien, Tô Hạo cũng đã thử, nhưng làm cho hắn thất vọng chính là, bí mật về tuổi thọ, không đơn giản như vậy. Nếu khống chế được gien có thể thay đổi được tuổi thọ, vậy Tô Hạo liền chính thức bất tử rồi.
Nhưng mà, cũng không phải như thế. Tô Hạo phát hiện, không chỉ có bản thân hắn già đi, mà những kết cấu vật chất hợp thành trong cơ thể, cũng bắt đầu già theo...
Tô Hạo thở dài, chậm rãi đứng dậy, dần dần biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trong nội viện viện dưỡng lão Thần Hi.
Á Sơn tóc trắng phau, mặc áo đuôi yến, nhìn thấy Tô Hạo xuất hiện nhè nhàng kêu một tiếng: "Duy lão đại, ngài đã tới..."
Đã nhiều năm như vậy, Á Sơn cũng không kêu 'Cảnh Trung lão đại' nữa, trực tiếp gọi 'Duy lão đại' ! Với hắn mà nói, kêu 'Duy lão đại' vẫn thân quen hơn một chút.
Tinh thần Á Sơn sáng láng, trang điểm một phen, nói không chừng sẽ bị cho rằng mới gần bốn mươi.
Tiểu Điền lúc này đã hơn tám mươi tuổi ngồi trên giường lặng lẽ lau nước mắt, hai mắt sớm đã đục ngầu không chịu nổi, dung mạo đã không còn trẻ tuổi mỹ mạo, biến thành một lão thái thái rụng sạch răng.
Nàng tuy rằng sớm đã có dự cảm ngày hôm nay, nhưng Bạch đại tỷ cả đời làm bạn cứ như vậy rời đi, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.
Hồ Thắng thì ngây ngốc đứng ở một bên, chống quải trượng, như là hoạn si ngốc vậy, không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không biết hắn muốn làm gì.
Ở trong viện dưỡng lão gây người hai ngày, Tô Hạo lần nữa rời đi.
Một năm sau, Tiểu Điền cùng Hồ Thắng lần lượt hoàn thành cuộc đời của mình, 'Tiểu Viện Thần Hi' cũng nghênh đón kết cục của nó!
Á Sơn đứng sau lưng Tô Hạo, thanh âm trầm thấp nói: "Duy lão đại, ta đã đọc rất nhiều sách liên quan đến sinh mệnh, cũng nghiên cứu rất nhiều vấn đề về triết học, nhưng mà đến bây giờ, vẫn như cũ, không rõ sinh mệnh đến tột cùng là gì. Sinh lão bệnh tử, cuối cùng cũng hóa thành hư vô, cuối cùng ý nghĩa sinh mệnh ở đâu?"
Tô Hạo khẽ lắc đầu.
Sinh lão bệnh tử, nếu không ngoài ý muốn, Tô Hạo sắp được trải nghiệm lần đầu tiên! Hắn cũng không biết trả lời câu hỏi của Á Sơn thế nào.
Đã nhiều năm như vậy, To Hạo đã sớm đem tất cả tri thức của mình nắm thấu hiểu, từ gien, phù văn, truyền thống, quả cầu không gian,....
Nhưng mà trong đầu hắn hiện tại chỉ đang hỏi một vấn đề: "Ta sẽ già đi, sau đó chết, vậy cái chết này so với cái chết lúc 5 hay 3 tuổi thì có gì khác nhau? Chỉ bất quá thời gian kéo dài ra hơn mà thôi, kéo dài đến trăm tuổi! Nhưng cũng chỉ là trăm năm ngắn ngủi mà thôi, ở dưới Vũ Trụ, chỉ như một cái chớp mắt, ta tạo thành thân thể mạnh mẽ, nhưng dưới sự mài mòn của thời gian , cũng tan thành mây khói."
"Như vậy.... Hết thảy đều trở về ban đầu!"
"Ta học những tri thức này, ta tìm kiếm sức mạnh cường đại, vẻn vẹn chỉ có thể làm cho thời điểm chuyển thế, thuận lợi sinh sống mà thôi! Sau đó thì sao?"
"Sau đó, qua trăm năm ta lại chết đi, đợi trăm ngàn năm sau lại có cơ hội thức tỉnh, học tập tri thức,.... Cứ như vậy tiếp diễn!"
"Quá lỗ rồi!"
Tô Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần kiên định: "Ta phải phá giải bí mật của tuổi thọ! Ta muốn nắm giữ thời gian của mình! Ta muốn tùy ý ngao du trong vũ tụ! Ta muốn làm cho linh hồn cùng ý chí thoát ly trói buộc thân thể! Ta muốn đạt được sự vĩnh hằng! Dù cho thời gian buồn tẻ, ta cũng muốn ý thức của mình, cảm nhận được từng giây từng phút trôi qua! Sau đó, đem tất cả tri thức trong vũ trụ, đều bỏ vào trong túi!"
Hôm nay Tô Hạo không có vẻ già nua, ánh mắt của hắn nhìn sâu vào trong vũ trụ.
Dã tâm của Tô Hạo, lần nữa bành trướng!
Giống như một đầu vi khuẩn nhỏ, vọng tượng nuốt cả đại dương.
Á Sơn đột nhiên quỳ xuống nói: "Duy lão đại..."
Tới gần tử vong, đối mặt với tử vong, ngươi mới nghĩ thêm được nhiều thứ, trân quý những thứ ngươi từng có được, mới sẽ cảm thấy, thời gian bản thân có được, đáng quý biết bao nhiêu.
Mỗi một phút giây trôi qua, đều là sinh mệnh duy nhất!
Tô Hạo quay đầu nhìn Á Sơn, không khí liền trở nên trầm mặc.
Một lát sau, Tô Hạo chậm rãi nói: "Á Sơn! ngươi hôm nay đã nắm giữ được tri thức, đã có tư cách trở thành trợ thủ của ta! Hy vọng ngươi sẽ không ngừng tiến về phía trước, không quên bản tâm ban đầu! Hơn nữa, cơ hội chỉ có một lần!"
Trong lúc nhất thời nước mắt nước mũi Á Sơn rơi đầy mặt. Duy lão đại đã tỏ thái độ, Duy lão đại đã công nhận hắn!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Hạo nhìn từng người, từng người già đi, mất đi!
Ba mươi mấy năm sau, Á Sơn nghênh đón khoảnh khắc cuối cùng của hắn, mang theo nỗi khát vọng vô tận, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lưu lại ý thức trong quả cầu không gian, lâm vào ngủ sâu!
Tô Hạo cầm theo thân thể Á Sơn, đưa vào hoang dã, vung tay lên, một đạo hỏa cầu đem thi thể Á Sơn nuốt hết, một lát sau, biến thành tro bụi, phiêu tán không thấy.
Mà hắn tức thì cất bước chậm rãi đi tới: "Ta có thể cảm giác được sinh mệnh đang cạn kiệt! Tối đa ba năm nữa, ta cũng sẽ lần nữa đi! Già đi, đối với nhân loại mà nói, chính là sự tra tấn lớn nhất! Tất cả nỗi sợ hãi của thế gian, đều thua nỗi sợ tuổi già!"
Tô Hạo đi tới, tiến vào trong quả cầu không gian, đem tất cả ý thức ngoài trừ Á Sơn diệt sạch, trừ đi hậu hoạn!
Công năng tù giam đã được Tô Hạo chế tạo vô cùng cường đại, nhưng Tô Hạo cũng không để xảy ra nhất vạn.
Hai năm sau, Tô Hạo đi!
Hưởng thọ một trăm tuổi!
Thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu, Tô Hạo lần nữa mở mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận