Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1101: Người Nấm

Từ hơn 20 năm trước, Phục Nhãn Tộc bị Bát Thú Tộc uy hiếp, bất đắc dĩ cầu xin nhân loại giúp đỡ.
Mà ý kiện của Tô Hạo đưa cho Hạ Khánh Quân là, đồng ý với thỉnh cầu của Phục Nhãn Tộc , nhưng phải có điều kiện, chính là mẫu tinh Phục Nhãn Tộc hướng nhân loại mở rộng , cũng phải xây dựng Truyền Tống Trận liên thông.
Hạ Khánh Quân không chút làm trái ý Tô Hạo, cũng không để cho Tô Hạo thất vọng, thành công liên thông với mẫu tinh Phục Nhãn Tộc, làm cho Phục Nhãn Tộc thần bí bại lộ trước tầm mắt nhân loại.
Phục Nhãn Tộc không muốn, nhưng dưới áp lực diệt tộc từ Bát Thú Tộc, liền hướng nhân loại đưa ra nhiều yêu cầu quyết sách, liền đồng ý để Hạ Khánh Quân thành lập 'Thông đạo, bố trí phòng ngự, chống lại Bát Thu Tộc'.
Dù sao, chúng nó cũng không sợ nhân loại, đem chúng nó bức thảm, vậy liền đem kỹ thuật của nhân loại trộm đi, sau đó giao cho Bát Thú Tộc, mọi người cùng cá chết lưới rách!
Khục! Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, luôn luôn nhìn chằm chằm vào nhân loại trên Lam Quang, cũng không trộm thành, nhưng Phục Nhãn Tộc tỏ vẻ, chúng nó sẽ cố gắng.
Như vậy, Phục Nhãn Tộc có hình dạng thế nào?
Tô Hạo cũng không có thời gian chú ý tới điều này, vì vậy cũng không biết hình dạng Phục Nhãn Tộc thế nào.
Khi hắn rảnh rỗi, liền ẩn mình, thông qua Truyền Tống Trận xuất hiện ở Mẫu Tinh Phục Nhãn Tộc, mới tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Phục Nhãn Tộc.
Phục Nhãn Tộc trưởng thành cao chừng một mét, toàn thân có màu vàng.
Tướng mạo Phục Nhãn Tộc hết sức kỳ lạ, tay dài chân ngắn, thoạt nhìn khá mập đấy, đầu giống củ nấm, phía sau kéo dài ra như một cái đuôi cá, dưới cái đuôi có kết cấu như nụ hoa chưa nở.
Cực kỳ giống mũ quan đời Thanh.
Đôi chân ngắn, khi chạy khiến cái đuôi sau đầu lay động, còn có thể bảo trì cân bằng.
Tổng mà xem....
Cây nấm người?
Có chút không hợp thói thường!
Không phải 'Phục Nhãn Tộc' sao? Mắt to đâu?
Hai vệt dài nhỏ trên đầu nấm chính là mắt sao?
Tô Hạo quả thật khó tin, thoạt nhìn đây là chủng tộc hiếm thấy, ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu vũ trụ, có thể chuẩn xác nhìn thấy tình cảnh phát sinh trên hành tinh khác, vậy mà lại có đôi mắt nhỏ như vậy.
Tô Hạo ẩn thân trong Không Gian Cấp Hai, ở căn cứ đơn sơ Phục Nhãn Tộc, quan sát chủng tộc kỳ lạ này.
Trước mắt là ba cây nấm màu lam chạy qua chạy lại, lâu lâu lại phát ra một hồi thanh âm thanh thuý 'Đây đây đây'.
Nghe vô cùng vui tai.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Hạo, tên Phục Nhãn Tộc chạy đầu tiên chân phải vấp chân trái, đột nhiên ngã sấp xuống, đằng sau cũng không ngừng lại, va thành một đoàn, cùng nhau ngã nhào, phát ra âm thanh thảm thiết.
Trong đầu Tô Hạo hiện lên một dấu chấm hỏi: "Đây? Chủng tộc trí tuệ?"
Ở căn cứ đi dạo một vòng, cũng không phát hiện những Phục Nhãn Tộc này quan sát Vũ Trụ, vì vậy thầm nói: "Sẽ không phải nhần đi, đám gia hoả này là Phục Nhãn Tộc thật sao?"
Hắn suy nghĩ một chút, liên hệ Phong Thành: "Phong Thành, ngươi đi tìm hạm trưởng hỏi thăm tư liệu về Phục Nhãn Tộc, bao gồm vẻ ngoài, tập tính sinh hoạt, ngôn ngữ văn tự, gửi nhanh cho ta."
"Rõ, Duy lão đại, ngài chờ một chút!"
Sau khi an bài nhiệm vụ xuống dưới, Tô Hạo ở trên khối Tinh Cầu này đi dạo.
Sau đó hắn phát hiện được một hiện tượng kỳ lạ, tuyệt đại đa số sinh vật trên tinh cầu này đều có tính ngoan ngoãn dịu dàng, động vật ăn thịt cũng không có nhiều.
Hơn nữa, rất nhiều động vật, trên thân cũng có một cái đuôi cá, phía cuối cái đuôi cũng có kết cấu nụ hoa.
Tô Hạo suy đoán: "Có lẽ, cái gọi là Phục Nhãn Tộc chính là cái đuôi cùng nụ hoa này?"
Đi dạo một vọng, Tô Hạo nhịn không được nữa động thủ.
Lặng lẽ đem một con bò sát đuôi xanh bò chậm kéo vào trong Không Gian Cấp Hai.
Huyết Khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể con bò sát màu xanh, đem kết cấu thân thể nó ghi chép, sau đó kéo Ý Thức vào quả cầu khôn gian, cẩn thận quan sát toàn bộ kết cấu.
Một loại thao tác này của Tô Hạo làm cho bò sát bối rối.
Đại não nhỏ bé của nó hoàn toàn không nghĩ ra được, vì sao bản thân đang đi tìm bạn đời, trong lúc vô tình lại đi tới địa phương xa lạ, nó bối rối không thôi!
...
Xem hết kết cấu của bó sát đuôi xanh, Tô Hạo không khỏi nhíu mày.
Kết cấu thân thể cùng tế bào của đầu sinh vật này, tuy rằng lúc trước chưa từng gặp qua, nhưng Tô Hạo có thể xác định, nó chính là một sinh vật bình thường.
Đến cả kết cấu đặc thù nhất là phần đuôi nụ hoa cũng bị hắn phân tích rõ ràng.
Kết quả quả thật giống với nụ hoa, còn có thể nở rộ, bên trong ẩn chứa tế bào thần kinh phong phú, nhưng lại không có chút kết cấu 'Đôi mắt' nào.
Dựa vào thứ này, căn bản không có khả năng lấy được năng lực nhìn xuyên vũ trụ.
Dưới Tô Hạo nhận định, khả năng cao cái thứ này là bộ phận sinh dục của 'Phục Nhãn'.
Tô Hạo thầm nói: "Xem ra muốn tìm hiểu rõ chuyện gì, cần phải tìm vài 'cây nấm' Phục Nhãn Tộc tới làm thí nghiệm mới được. Tốt nhất có thể thông qua trao đổi biết được bí mật của chúng nó."
Hắn rời khỏi quả cầu khôn gian, Truyền Tống đến Mẫu Tinh Phục Nhãn Tộc, trốn ở trong Không Gian Cấp Hai, tìm cơ hội nói chuyện.
Đúng lúc này, Phong Thành gửi tin nhắn tới, cùng với một văn kiện tài liệu.
"Duy lão đại, tài liệu ngài cần ta đã gửi tới hòm thư, đã phân loại xong. Ngài xem trước nếu cần thêm điều gì, ta sẽ đi tìm gặp hạm trưởng hỏi thăm, ".
Tô Hạo trả lời: "Tốt."
Phong Thành hoàn thành nhiệm vụ xong, thầm nói với bản thân: "Tên hạm trưởng kia sao biết ta thích tìm tiểu cô nương vậy? Vậy mà rủ ta đi mát xa.... Suýt chút nữa ta đồng ý. Cũng may còn giữ được bản tâm, vẫn là học tập vui vẻ hơn..."
Tô Hạo mở ra tài liệu, không bao lâu liền xem xong.
Những cây nấm hình người cao khoản một mét kia chính là Phục Nhãn Tộc, tập tính sinh hoạt của chúng nhất trí với bản thân Tô Hạo quan sát được.
Nhu cầu ăn uống cũng không cao, sinh trưởng vô cùng chậm chạp, nhưng tuổi thỏ dài nhất có thể lên tới 600 năm.
Cái phần đuôi cá nụ hoa là cơ quan đặc thù của mọi loại sinh vật trên mẫu tinh Phục Nhãn Tộc, căn cứ quan sát mấy năm nay, nhân loại suy đoán đây có liên quan tới năng lực tình báo cường đại của Phục Nhãn Tộc.
Ngoài ra nhân loại cũng không tiến hành điều tra làm rõ, Phục Nhãn Tộc đối với chuyện này làm rất tốt công tác giữ bí mật.
Phần đuôi nụ hoa tựa hồ không phải là bí mật có thể để ngoại nhân nắm rõ.
Tô Hạo suy nghĩ một chút, còn là quyết định trước bắt mấy tên thử xem.
"Để muốn động thủ phải làm thật nhanh, dù cho Phục Nhãn Tộc không cách nào quan sát được sự hiện hữu của ta. Nhưng cả hành tinh lớn như vậy, thiếu đi vài tên Phục Nhãn Tộc hẳn không phải chuyện kỳ lạ đi."
Tô Hạo tìm được một thôn xóm Phục Nhãn Tộc tương đối nhỏ, Thần Niệm toả ra, thuật cân bằng chồng xuống phía dưới, trong nháy mắt Truyền Tống toàn bộ thôn xóm Phục Nhãn Tộc vào trong không gian cấp hai.
Tổng cộng có hơn 90 nhân khẩu, trong nháy mắt quan sát tình huống xung quanh.
Nhà của bọn nó đâu? Thôn của bọn nó đâu? Đâu mất tiêu cả rồi!
Nghi hoặc, khó hiểu!
"A đây !"
Đột nhiên có Phục Nhãn Tộc không mặc quần áo vội che lấy hạ thân, phát giọng cao lên.
Nguyên bản Phục Nhãn Tộc khác không chú ý tới, lúc này nhao nhao ghé đầu nhìn lại.
A! Thật đẹp mắt!
Thời điểm này, một đám Phục Nhãn Tộc nhao nhao tỉnh táo lại, đây không phải là lúc ngắm cảnh đẹp.
Kinh hoàng, sợ hãi!
Sau đó từng tiếng hét hoảng sợ phát lên, chúng nó bắt đầu ở trong Không Gian Cấp Hai chạy trốn, sau đó không hiểu vì sao lạ ngã xuống, loạn thành một bầy.
Tô Hạo suy nghĩ một chút, biến thân thành một con quái thú bạo long, chậm rãi hiện ra thân hình.
Sau đó hướng đám Phục Nhãn Tộc gầm lên một tiếng: "Rống!"
Phục Nhãn Tộc yên tĩnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đầu quái thú to lớn che khuất bầu trời, đang quan sát chúng nó.
Lập tức toàn thân run lên, như là bị điện giật.
Sau một khắc, chúng nó lần nữa phát ra tiếng hét, so với trước kia, càng thêm khoa trương hơn.
Tô Hạo thầm nói: "Những Phục Nhãn Tộc này thoạt nhìn chưa trải qua giai đoạn khó khăn đi! Phải khiến chúng yên tĩnh đi mới được."
Sau đó duỗi ra móng vuốt.
'Cấm Thân Thuật'!
Sau đó từng người nấm đứng bất động tại chỗ, đều bảo trì tư thế chạy trốn.
Tô Hạo bước chân về phía trước, phát ra thanh âm 'Oanh Oanh'.
Tròng mắt Phục Nhãn Tộc đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngừng hướng Tô Hạo nhìn liếc, trong miệng phát ra tiếng hét liên tiếp.
Cuối cùng giãy giụa không có kết quả, cam chịu nhắm mắt lại.
Tô Hạo duỗi ra móng vuốt cầm lên một cây nấm người, đem nó cầm tới trước mặt.
Câm nấm kia đột nhiên cảm thấy bản thân bay lên bầu trời, nhịn không được mở to mắt, trước mắt là một cái đầu dữ tợn cực lớn.
"A...."
Đái ra quần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận