Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 776: To Gan Lớn Mật (2)

Cổ Nhân cười to nói: "Hặc hặc, có thể thấy được ngươi cũng rất chăm học nha! Chuyện này, sách của ta có thể cho ngươi mượn, bất quá ta là người không thích xem sách, vì vậy cũng không có nhiều sách lắm, nếu như ngươi thích, ta có thể gọi điện cho bằng hữu của mình ở thành phố Tân Kỳ để mượn".
Thành phố Tân Kỳ là thành thị mậu dịch cực lớn ở thế giới này, vô cùng phồn hoa, rất nhiều người cho rằng hàng hoá ở thế giới này đều có thể mua được ở bên trong thành phố Tân Kỳ.
Dưới sự thúc đẩy của hiệp hội Nguyên Pháp Sư, mười tám đế quốc hùng mạnh nhất đã ở thành phố Tân Kỳ triệu tập hội nghị bàn tròn, mười tám đế quốc tạo thành một thể kinh tế thống nhất, xưng là hiệp hội mười tám đế quốc, trên một trình độ nào đó có thể coi là hợp nhất các quốc gia này lại, đã duy trì được gần ngàn năm nay.
Mười tám đế quốc lúc này được xưng là 18 khu, mà trấn Hoài Thuỷ nơi Tô Hạo ở, nằm trong phạm vi khu Hoành Tuyên, trùng hợp cách thành thị đỉnh cấp Tân Kỳ cũng không xa, có thể gọi tới được.
Tô Hạo nói: "Cảm ơn hội trưởng Cổ Nhân, nhưng mà ta vẫn muốn nhiều hơn, không chỉ một vài quyển sách, mà là toàn bộ thư viện ở Tân Kỳ, như vậy mới được."
"Ha ha ha!"
Cổ Nhân nghe xong cười rộ lên, hiển nhiên dã tâm của Tô Hạo đã thành công đem nàng chọc cười. Đồng thời cảm thán người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, nhưng lại có nhiều tinh lực, điều này làm cho nàng hâm mộ không thôi.
Nhưng mà nàng cũng không biết, Tô Hạo cũng không phải nói giỡn, hắn thật sự muốn chuyển toàn bộ sách ở thư viện Tân Kỳ tới đây.
Kế tiếp, Tô Hạo nói ra một vài điểm nghi hoặc, hướng Cổ Nhân thỉnh giáo, Cổ Nhân cũng không có suy nghĩ giấu giếm mọi chuyện, đều giải đáp mọi thắc mắc của Tô Hạo, cuối cùng còn mang theo Tô Hạo tới thư phòng của nàng, đem thư viện ít sách của mình giới thiệu cho Tô Hạo: "Nơi này cũng không nhiều sách lắm, nếu như ngươi thích, có thể cầm đi hết."
Xong nàng lộ ra hàm răng trắng tinh cười rộ lên, cơ bắp trên người không ngừng run rẩy.
Nàng nhìn ra được, Tô Hạo thật sự đối với hết thảy mọi thứ xung quanh tràn đầy tò mò, loại này giống như học sinh giỏi ham học vậy, làm cho nàng không đành lòng cự tuyệt.
Tiếp xúc mấy lần, làm cho nàng đối với Tô Hạo có một loại cảm giác nhìn không thấu: Thiếu niên này sẽ trở thành một kỳ tài Nguyên Pháp Sư.
Tô Hạo cũng cảm nhận được sự thiên vị của Cổ Nhân đối với hắn, đối xử với hắn như đối đãi với đệ tử vậy, loại cảm giác này khiến hắn hết sức cảm thấy quen thuộc.
Sau khi đem toàn bộ sách thu xuống, Tô Hạo tỏ vẻ chân thành cảm tạ, cũng tỏ vẻ sẽ không làm phiền nàng nữa, vội vàng rời đi.
Trước khi cáo từ, Tô Hạo đột nhiên hỏi: "Hội trưởng Cổ Nhân, ta có một bản thiết kế cơ giới, yêu cầu hơi cao một chút, dùng để hình thành một dây chuyền sản xuất thuốc, nhưng lúc này chỉ có bản vẽ, không có kỹ thuật tương ứng, ngươi biết chỗ nào có thể chế tạo theo yêu cầu không?"
Cổ Nhân hiếu kỳ nói: "Dây chuyền sản xuất thuốc? Là thế nào?"
Tô Hạo khoa chân múa tay một hồi: "Rất to, đại khái cần mười nhà xưởng hợp lại mới chứa nổi."
Vẻ mặt Cổ Nhân biến thành 'Ngươi hồ đồ nhưng lại nghiêm túc, thiếu chút nữa khiến ta tin tưởng, dù sao nàng cũng không hiểu được suy nghĩ trong đầu người trẻ tuổi, hơn nữa lúc trẻ nàng cũng không phải vậy sao?
Cổ Nhân ở trên bàn lấy ra một phong thư, sau đó đóng lên con dấu hiệp hội, đưa cho Tô Hạo nói: "Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng nhà xưởng bình thường sẽ không tiếp nhận đơn đặt hàng từ người bình thường, kể cả co tiền cũng không được. Nhưng ngươi cầm theo phong thư có con dấu hiệp hội mà nói, có thể giúp ngươi giảm bớt đi không ít phiền toái. Dựa theo địa chỉ trên đó mà tìm! Hơn nữa, ngươi có tiền không?"
Tô Hạo nói: "Vừa đổi Nguyên Châu được hai mươi vạn, không biết có đủ dùng không."
Cổ Nhân cười ha ha nói: "Hai mươi vạn thì có thể làm được cái gì? Trước kiếm tiền đi! Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất tiểu đội các ngươi còn được ban thưởng Nguyên Châu cấp cao từ nhiệm vụ, một nghìn viên Nguyên Châu, cũng chính là một nghìn vạn, hiệp hội trấn Hoài Thuỷ chúng ta lấy đi ba trăm vạn, lại trừ đi phí thủ tục, đến tay tiểu đội các ngươi cũng được hơn sáu trăm vạn, coi như chia đến đầu ngươi, cũng được hai trăm vạn đi!
Chậc chậc chậc, tuổi còn trẻ đã thành triệu phú. Bất quá đáng tiếc chính là, để muốn chế tạo máy móc theo yêu cầu, còn thiếu nhiều lắm."
Khoé miệng Tô Hạo co lại: "Hiệp hội muốn lấy ba thành? Quá đen đi!"
Sống qua nhiều thế giới như vậy, hắn còn lần đầu tiên thấy rút ác như thế.
Cổ Nhân không thèm để ý tới chút nào, nói: "Hắc! Đây là lệ cũ của hiệp hội! Không lấy tiền thì tiền đâu duy trì hiệp hội lớn như vậy. Lời này của ngươi nói trước mặt ta không sao, nhưng không nên nói loạn ở bên ngoài, kẻo không gặp rắc rối đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận