Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 180: Các Ngươi, Cần Giúp Đỡ Không?

Huấn luyện Á Sơn phải mất đến ba ngày, hắn mới có thể miễn cưỡng bay được.
Chuyện này đã khiến Á Sơn kích động đến phát điên.
Suốt ngày đều nói 'bay bay'!
Sự hoảng sự khi rơi xuống của mấy ngày trước, giống như đã bị ném ra sau đầu.
Hiện tại cho dù có động tác sai lầm, cũng có thể rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái cân bằng, lần nữa bay lên, liền không cần nhờ Duy lão đại tiếp lấy.
Đối với chuyện bay lên trời, Á Sơn tổng kết lại hai chữ, chính là "Thoải mái"!
Loại cảm giác tự do bay lượn trên bầu trời này, làm cho Á Sơn mở mang tầm mắt.
Về phần cất cánh cùng hạ cánh, đã không cần Tô Hạo lo lắng nữa.
Cất cánh rất đơn giản, dùng phù văn bộc phá là được rồi, muốn nữa thì nhảy lên một phát.
Hạ cánh càng đơn giản hơn, dù sao Á Sơn cũng là [Cương Thiết Vương] da dày thịt béo, khó mà té chết được, tự ngã nhiều lần cũng tìm được phương pháp hạ cánh.
Sau khi Á Sơn biết bay, Tô Hạo mang theo một số dụng cụ thường dùng, nói Á Sơn một tiếng, rồi rời khỏi Lâm Thành.
Tòa thành này đã được hắn nghi chép vào bản đồ trong quả cầu không gian, không cần lo lắng bị lạc đường.
Mà trạm đầu tiên Tô Hạo tới, là một địa phương nhỏ bé cách Lâm Thành khá xa, gọi là thành 'Ao Dương', quy mô so với Lâm Thành thì nhỏ hơn nhiều.
Vì sao Tô Hạo lựa chọn Ao Dương thành? Bởi vì thời điểm hắn bay lên cao, liền tự động nghi chép vào bản đồ trong quả cầu không gian, vì vậy liền lựa chọn nó.
Đi nơi nào, đối với Tô Hạo cũng không quan trọng, quan trọng là có thể làm được việc của mình là được.
Tô Hạo nhảy lên, bay lên không trung, tìm phương hướng, sau đó dùng tốc độ hai nghìn ki lô mét một giờ bay đi, trên không trung mơ hồ truyền đến thanh âm nổ vang.
Ao Dương Thành tuy xa, nhưng lấy tốc độ phi hành cực nhanh của Tô Hạo, vẻn vẹn chỉ cần ba giờ, là đã tới nơi.
Từ trên cao mấy ngàn mét nhìn xuống, tòa thành thị này giống như một chấm đen nhỏ, nếu không cảm giác được đại lượng huyết khí của người Chu Hoạch, Tô Hạo không nhất định có thể nhìn thấy.
Nhân khẩu có chừng mấy vạn, cường độ huyết khí cao nhất đạt tới đẳng cấp Thái Sư, cũng chính là dị nhân cấp bốn, cũng có được hai người, còn lại đều là dị nhân cấp hai cấp ba, nhưng cũng không nhiều lắm.
Ở trên không trung xoay mấy vòng, Tô Hạo ở ngoại thành đáp xuống một ngọn núi.
Hắn không nóng vội tiến vào thành, mà trước tìm một chỗ, thành lập phòng thí nghiệm.
Tô Hạo dạo trái phải một vòng, đi vào giữa sườn núi, thò tay đặt lên thạch bích.
Phát động "Đồng hóa huyết nhục".
Vô số tế bào cùng huyết khí tiến vào trong thân núi, một lát sau, cơ hồ đem toàn bộ núi chuyển thành lĩnh vực "Chuyển hóa thép".
Tô Hạo không chuyển hóa toàn bộ ngọn núi, chỉ cần một cái phòng khoản mười mét là được!
Bất quá để sinh hoạt không có trở ngại, cho dù sống ở trong sơn động, cũng phải quy hoạch cho tốt, hệ thống thoát nước cần phải làm, thông gió cũng cần phải cân nhắc, còn có nhiều thứ khác nữa.
Đã có điều kiện, Tô Hạo đương nhiên phải lựa chọn phương án tốt nhất.
Rất nhanh, Tô Hạo xác định được phương án, bắt đầu khống chế chuyển hóa thép, dần dần bài xuất, bỏ thêm vào bên ngoài cửa động, hình thành một thang lầu, thuận tiện ra vào.
Sau đó chế tạo một thân núi rỗng dùng để che đậy, làm xong ngụy trang, để cho hòa vào cả thân núi, nhìn không ra tình huống cụ thể ở đây.
Sau khi làm xong, Tô Hạo chậm rãi giải tán huyết khí cũng tế bào, mà đất đá rất nhanh từ chuyển hóa thép trở thành như cũ, lần nữa trở nên cứng rắn.
Tô Hạo thuận theo cầu thang đi lên, sau đó tiến vào trong động, quan sát một vòng, lộ ra vẻ mặt hài lòng "Chuyển hóa thép" quả nhiên dùng rất tốt, là thần kỹ xây dựng nhà ở a!"
Đèn thì đơn giản, trực tiếp ở trên trần nhà phù văn "Yếu hóa - cường quang", sau đó lại khắc lục phù văn "Phụ Trứ', đem huyết khí bám vào trên đó, để cho nó chậm rãi đưa huyết khí vào "Yếu Hóa - Cường Quang", phát ra ánh sáng, chiếu sáng căn phòng.
Phù văn Phụ Trứ có thể chứa được huyết khí một ngày, một ngày sau, huyết khí sẽ tiêu hao không còn, đến lúc đó cần hắn bổ sung thêm huyết khí, mới có thể tiếp tục chiếu sáng.
Theo hiệu suất sử dụng mà nói, phù văn "Phụ Trứ" sài không được tốt lắm, nhưng Tô Hạo sẽ quan tâm đến chút huyết khí này sao?
Trước kia có lẽ hắn sẽ quan tâm, nhưng hiện tại huyết khí dị thường dồi dào, căn bản cũng không rảnh quan tâm.
Về phần nguồn nước, đã có một dòng suối nhỏ bên cạnh, Tô Hạo chọn nơi này cũng có lý do của nó.
Sau khi xử lý xong mấy chuyện tạp nham, Tô Hạo bay đến phụ cận Ao Dương thành, sau đó chậm rì rì đi vào bên trong.
Phong cách tòa thành này khá khác biệt với Lâm Thành.
Nơi này gần biển, địa thế khá thấp, chỉnh lệ lộ ra vẻ ẩm ướt, vì vậy kiến lớn kiến trúc ở đây được xây bằng gạch, nhà đều hai tầng."
Nhà của tòa thành thị này được làm để phòng mưa phòng ẩm.
Tô Hạo bước vào Ao Thành, như bước tới một thế giới khác.
Nếu không phải có người Chu Hoạch lui tới trên đường, vô cùng náo nhiệt, thì Tô Hạo còn tưởng mình đã chết đi, sau đó chuyển sinh đến thế giới khác.
Tô Hạo vừa mới mở miệng, liền phát hiện hai thành, khẩu âm không giống nhau.
Đại tỷ bán chăn bông cười nói: "Tiểu ca đến từ nơi khác sao! nghe giọng nói giống như người ở phía tây, không biết đến từ đâu?"
Tô Hạo chỉ muốn mua chút quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, cũng không muốn nhiều lời, thuận miệng ứng phó: "Đúng vậy, ta tới từ phía tây, Ao Thành rất tốt!"
Đại tỷ kia thấy Tô Họa không muốn nhiều lời, chỉ cười cười rồi nói chú ý chống muỗi rồi không nói gì thêm.
Tô Hạo liền nhớ kỹ, chống muỗi cần phải để tâm. Chờ sau khi mùa đông tới, sẽ tới chỗ đại tỷ giới thiệu, mua đồ khử trùng.
Trời dần dần tối, Tô Hạo lần nữa trở về phòng thí nghiệm, rất nhanh làm xong chỗ ngủ.
"Kế tiếp, liền cần chờ tới ban đêm."
Chờ trời triệt để tối thui, Tô Hạo hướng thành thị bay tới, một lát sau liền ở trên không.
Mà Tô Hạo cũng không vội vã đáp xuống, mà ở giữa không trung xoay tròn tìm kiếm mục tiêu.
Tô Hạo đi tới thế giới này đã vài chục năm, đối với thế giới này cũng hiểu rất rõ, có thể nói là giống như với người Chu Hoạch.
Loại hiểu rõ này, không chỉ ở trên mã gien, mà đối với hành vi cùng sinh hoạt của người Chu Hoạch, cũng hiểu rất rõ.
Lịch sử bị dị thú giết hại, đã chôn sâu vào gien của từng người chu hoạch, khiến cho người Chu Hoạch ưa thích sống quần cư.
Loại thói quen này sẽ không vì dị thú biến mất mà đột nhiên thay đổi. Dù là sinh hoạt ở nội thành, mỗi đêm đều có nguy cơ bị nguy hiểm từ dị nhân tranh chấp.
Mà Tô Hạo muốn tìm, chính là những dị nhân trong lúc vô tình giết nhầm người bình thường.
Mặc kệ là thành thị nào, chỉ cần nhân khẩu đạt đến mức nhất định, tất nhiên sẽ có dị nhân tồn tại, trời vừa tối, liền bắt đầu chém giết.
Ngay tại lúc đó, có rất nhiều người bình thường vô tội bị tổn thương, về phần bao nhiêu, liền phải xem tài nghệ chiến đấu hai bên.
Nếu là dị nhân cấp 5 đánh nhau không chút kiêng nể nào trong thành, thì trên cơ bản sẽ hủy hoại nửa cái thành thị.
Về điểm này, Tô Hạo cũng thấy nhiều, đối với chuyện này hắn cũng không có cách giải quyết, cũng không thể yêu cầu mọi người hòa khí ăn thịt.
Hắn có thể quản được Lâm Thành đã là rất khá.
Ở thế giới này có rất nhiều thành thị lớn nhỏ, trải rộng khắp đại lục, tay hắn dài đến mấy cũng không quản nổi.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn quản!
Tối đa chỉ đạo Á Sơn, cho hắn một tia lửa, liền xem Á Sơn có thể đốt cháy được không.
Nhưng con đường này quá khó khăn, hệ thống dị nhân ở thế giới này, cần phải thôn phệ huyết nhục đối phương mới tiến hóa được.
Bởi vì hầu như không có dị nhân nào chịu được dụ hoặc của tiến hóa.
Mà dị nhân cấp cao, vĩnh viễn cũng không tin bất luận thứ gì từ dị nhân cấp thấp.
Ai biết có thể một ngày nào đó lọt vào ám sát, chết đi tại chỗ.
"Oanh !"
Đột nhiên, phía bên kia truyền đến tiếng vang thật lớn, Tô Hạo nhíu hai mắt lại, lập tức hướng bên kia bay tới, sau đó chậm rãi đáp xuống.
Rất nhanh, Tô Hạo đã nhìn rõ tình cảnh trong sân, hít sâu một hơi, chậm rãi đi thẳng về phía trước, cùng lúc đó, thép giáp rất nhanh bao phủ toàn thân, che lấp khuôn mặt của hắn.
"Các ngươi, cần giúp đỡ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận