Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 414: Môn Quy

Tô Hạo vừa gia nhập vào Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, ra-đa liền quét tu tiên giả bên trong sơn môn.
Chỉ có 230 người!
So với Nguyên Túc Tam Hợp Phong có mấy nghìn người thì còn chưa bằng số lẻ của họ! Bất quá tu tiên giả của Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc có hàm lượng huyết khí cô động cực cao, không phải đám ô hợp của Tam Phong có thể sánh bằng.
"Có lẽ Tam Hợp Phong áp dụng chế độ khôn sống ngu chết, chỉ dạy ý, có thành hay không còn dựa vào sức mình, mà Vọng Nguyện Cốc đem tài nguyên tập trung vào một số người, tập trung vào tu tiên giả tinh anh."
Như thế, đối với Tô Hạo mà nói, Vọng Nguyệt Cốc càng thêm phù hợp với hắn.
Ngày hôm sau, đám người Tô Hạo được đưa đến trước một đại đường, trên đại đường, ở vị trí chủ vị có một pho tượng tiên nhân, khuôn mặt không màng danh lợi, hai mắt hơi mở, quan sát xuống dưới. Thoạt nhìn giống tổ sư khai môn của Vọng Nguyệt Cốc.
Phía dưới pho tượng, có chín tu tiên giả tiên khí bồng bềnh, đánh giá mười chín thiếu niên mới tới, cau đó liền cướp người!
Bên trong mười chín người, tám thiếu nữ bán chạy nhất, trong nháy mắt đều bị chín tu tiên giả phân chia xong rồi, không đùng, còn có một vị nữ tu sĩ không cướp được ai, nàng 'A' một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ ngây ngốc, nàng nhìn tám vị đồng môn của mình, sau đó vẻ mặt buồn phiền đánh giá mười một thiếu niên còn lại.
Nàng thầm nói: "Nếu như đã không còn nữ tử, vậy chọn nam tử xinh đẹp đi, cũng không phải không được?"
Vì vậy nàng liếc chọn trúng Tô Hạo, chỉ ngón tay: "Hắn đi!"
Cứ như vậy, Tô Hạo liền có sư phụ.
Sau đó vị sư phụ không đáng tin này, lại chọn thêm một người thuận mắt nữa, chính là Hoàng Quý trong nhà bán lương thực.
Thời điểm biết được mình cùng sư phụ với Tô Hạo, sắc mặt Hoàng Quý trở nên khó coi cực kỳ.
Mà tiên tử mặt tròn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Hoàng Quý nói: "Sao? Bái ta làm thầy khiến ngươi mất hứng!"
Hoàng Quý liền lập tức lắc đầu, cố gắng nở ra nụ cười sáng lạn, nói: "Có thể bái làm môn hạ của tiên tử dung mạo thiên tiên, là vinh hạng của đệ tử."'.
Tiên tử mặt tròn nhíu mày, hừ cái mũi nhỏ rồi rời đi: "Hai người các ngươi đi theo ta!"
Nàng không nhận được nữ đệ tử, tỏ vẻ hết sức bất mãn, về phần mười chín người, chia chín người làm sao...
'Thích chia thế nào thì chia, bổn tiên nữ tức giận, liền thu hai tên!"
Sau đó trong một sơn động, tiên tử mặt tròn ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, trong tay cầm lấy bình tra pha thành hai ly, mà Tô Hạo cùng Hoàng Quý thì đứng trước mặt nàng.
Tiên tử mặt tròn chỉ vào hai ly trà: "Cầm lấy!"
Tô Hạo tiến lên cầm lấy một ly trà, Hoàng Quý thì chờ Tô Hạo trở về, mới dám tiên lên.
Sắc mặt của tiên tử mặt tròn liền nghiêm túc hẳn lên, thản nhiên nói: "Đã bái nhập vào Vân Trung Vong Nguyện Cốc học tiên pháp, thì cần phải tuân thủ môn quy của Vọng Nguyệt Cốc, đây hết thảy đều là gốc rẽ của tiên môn, các ngươi nghe kỹ, nhớ kỹ."
"Một, vào cửa bổn môn, cả đời không thề rời đi;
Hai, tiên pháp của bổn môn, không thể truyền ra ngoài;
Ba, tông môn thứ nhất, trưởng bối thứ hai, cá nhân thứ ba;
Bốn, đồng môn hòa đồng, không được ra tay sát hại đồng môn;
Năm, nếu có xâm nhập, cần tiến lên kháng địch;
Sáu. tu luyện thành công, cần hoàn thành nhiệm vụ tiên môn phân phối;
Bảy, sau khi tu hành được mười năm, cần thu đồ đệ để truyền thừa tiên pháp;"
Môn quy gồm mười tám điều, nói xong, tiên tử mặt tròn nhìn về phía hai người, thản nhiên nói: "Đều nhớ kỹ chưa? Có câu hỏi gì không?"
Hoàng Quý lộ vẻ mặt khó xử, tổng cộng mười tám điều, thoáng cái liền bắt người ta nhớ kỹ, không khỏi cũng quá khó đi, ai có thể nhớ được? Hắn vô thức lườm tên tiểu tử tóc ngắn bên cạnh.
Chỉ thấy Tô Hạo gật đầu nói: "Đã nhớ!"
Hoàng Quý cả kinh, thầm nghĩ trong lòng: "Cái gì ? Đều nhớ? Lửa chó à! Vậy mà dám ở trước mặt sư tôn nói dối, lá gan đủ lớn a! Quả nhiên là người ta không chọc nổi."
Tiên tử mặt tròn cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Hạo, thầm nói: "Nhìn không ra, tên này còn là thiên tài!"
Tô Hạo lại nói: "Ta có nghi vấn."
Tiên tử mặt tròn tỏ ra không sao, nói: "Có nghi vấn gì, nói đi."
Tô Hạo nói: "Điều hai, tiên pháp của bổn môn, không thể truyền ra ngoài, nếu ta có thể từ trong tiên pháp bổn môn lĩnh ngộ ra tiên pháp mới, vậy có thể dạy cho người khác không? Nói cách khác, công pháp mà ta tạo ra, có thể tùy ý chứ?"
"Phốc ha ha ha a!"
Tiên tử mặt tròn dường như nghe được chuyện cười, lập tức bật cười ha hả, sau đó tùy ý nói: "Nếu ngươi có thể tạo ra công pháp, vậy tùy ngươi, ta không xen vào."
Tô Hạo biểu thị hiểu rõ, lai hỏi: "Điều ba, tiên môn thứ nhất, trưởng bối thư hai, cá nhân thứ ba, nếu như ta làm một chuyện, có lợi cho tiên môn, có lợi cho trưởng bối, cũng có lợi cho ta, vậy có thể dựa vào suy nghĩ của ta để làm?"
Tiên tử mặt tròn ngạc nhiên nhìn Tô Hạo, gật đầu nói: "Được, cái này, ngươi có thể lý giải như sau, mênh lệnh của tiên môn lớn hơn mệnh lệnh của trưởng bối, mà lệnh của trưởng bối, lớn hơn suy nghĩ cá nhân."
Tô Hạo nói: "Đã hiểu, nói cách khác, không có lệnh từ tiên môn hay trưởng bối, ta có thể tùy ý làm việc của mình."
Tiên tử mặt tròn nói: "Không sai."
Tô Hạo lại nói: "Điều thứ tư, không thể sát hại đồng môn, vậy sát hại ở đây, chỉ đến tính mạng, còn đánh cho một trận cũng được?"
Nghe được Tô Hạo hỏi như vậy, Hoàng Quý ở một bên cảm giác sau lưng phát lạnh, cảm thấy Tô Hạo hỏi vấn đề này, có liên quan đến hắn.
Tiên tử mặt tròn lúc này mới cảm giác Tô Hạo có chỗ không đúng, nói thật, nàng chưa bao giờ thấy qua người nào ở thời điểm bái sư, lại đem môn quy phân tích ra như thế, nàng không khỏi thầm nói: "Tên thiếu niên nhìn đường hoàng này, hắn muốn làm gì đây?"
Tiên tử mặt tròn trầm ngâm một chút, nói: "Sát hại đồng môn, không có tiêu chuẩn rõ ràng!"
Tô Hạo thầm nói: "Không có tiêu chuẩn? Ý tứ chính là, có tính sát hại đồng môn hay không, đều do trưởng bối định đoạt? Vẫn nên hỏi rõ ràng một chú."
Sau đó Tô Hạo trực tiếp chỉ vào Hoàng Quý bên cạnh, nói: "Nếu ta cảm thấy hắn quá ngứa mắt, muốn đánh hắn một trận, vậy có tính là sát hại đồng môn không?"
Tiên tử mặt trong sững sờ, nhìn về phía Hoàng Quý đang hoảng sợ, liền minh bạch ra chuyện gì, lập tức cười lên ha hả nói: "Không tính, nếu như hắn làm phiền ta, ta cũng sẽ đánh hắn một trận, ha ha ha!"
Hoàng Quý không khỏi lui về phía sau vài bước, trong lòng phát lạnh: "Xong đời ! Ta coi như rơi vào tay hai tên ma đầu, cuộc đời ta triệt để xong!"
Hắn thật sự không nghĩ ra, thiếu niên thoạt nhìn đường hoàng này, tại sao lại có hành vi giống như ma đầu vậy, quả thật là không có lễ nghĩa mà!
Tiên tử mặt tròn lại hỏi: "Còn có vấn đề gì không? Có thể nói ra, ta sẽ giải đáp cho các ngươi."
Đối với tiên tử mặt tròn mà nói, Tô Hạo hỏi nhiều, nàng chẳng những không ghét, ngược lại còn tỉ mỉ giải thích, bởi vì như vậy nói rõ Tô Hạo coi trọng môn quy, nói rõ hắn nghiêm túc lắng nghe, nguyện ý dựa vào quy tắc làm việc, như thế cũng khiến nàng an tâm một chút.
Không giống mấy người kia, biết người biết mặt không biết lòng, mặt ngoài nói cái gì, đều gật đầu xác nhận, qua loa cho xong, sau lưng thì làm trái lại, người như vậy, nàng rất ghét.
Nghĩ xong, Tiên tử mặt tròn liếc nhìn Hoàng Quý.
Tô Hạo hỏi xong hai vấn đề, tỏ vẻ mình không còn thắc mắc.
Hoàng Quý khó khăn nuốt nước miếng, khó khăn nói: "Không có.... Không có!"
Nguyên bản hắn đã sớm chuẩn bị, muốn ở trước mặt sư tôn hảo hảo biểu hiện, nhưng hiện tại giống như làm hư rồi ha?
Tiên tử mặt tròn ngồi thẳng, khôi phục lại sự uy nghiêm, nói: "Các ngươi đối với môn quy Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc hiểu rõ, nếu không có vấn đề gì , thì phải nguyện ý tuân thủ, như vậy kể từ hôm nay, hai người các ngươi chính thức trở thành đệ tử đời thứ năm mươi sáu của Vọng Nguyệt Cốc. Bái làm môn hạ của Phong Linh ta! Kính trà đi!"
"Sư tôn! thức trà!" Tô Hạo đem trà dâng lên.
"Sư tôn! thức trà!" Hoàng Quý học theo.
Phong Linh Tiên Tử dùng trà xong, liền xác lập danh phận thầy trò, nàng đem chén trà nhỏ đặt xuống, chỉ vào Tô Hạo, nói: "Không quản các ngươi tên ở thế tục là gì, từ nay về sau, ngươi gọi là Phong Úy, sư huynh."
Tô Hạo lại nói: "Phong Úy ra mắt sư tôn."
Phong Linh Tiên Tử chỉ vào Hoàng Quý, nói: "Ngươi tên là Phong Thành, sư đệ."
Hoàng Quý liền nói: "Phong Thành ra mắt sư tôn."
Hoàng Quý đối với đạo hiệu của mình vô cùng hài lòng, bởi vì hắn có cảm giác, cảm thấy tương lai mình đường đường là tiên nhân, kêu Hoàng Quý, quả thật có điểm mất mặt....
Bạn cần đăng nhập để bình luận