Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 413: Tên Quê Mùa

Phi Chu rời khỏi Đoạn Tâm nhai, tiên tử áo trắng liền chỉ ngón tay một cái, một đạo quang mang phát ra, kích hoạt trang bị nào đó trên Phi Chu, một vòng bảo hộ màu vàng xuất hiện, đem Phi Chu che đậy xuống, biến thành một đạo ánh sáng, càng bay càng nhanh.
"Vèo !"
Phi Chu phá vỡ bầu trời, Đoạn Tâm Nhai trong nháy mắt biến thành một điểm đen.
Thiếu niên thiếu nữ đứng trên phi chu nhìn nó phi hành, nhìn cảnh vật xung quanh dần dần vụt qua , không khỏi trợn mắt há hốc mồm!
"Thật nhanh!"
"Đây chính là thủ đoạn của tiên nhân sao? Ta, cũng muốn thành tiên, được ngao du thiên địa!"'.
Mà Tô Hạo nhìn xung quanh một chút, cảm giác mình bĩnh tình như vậy có chút lạc loài, nhưng mà bảo hắn giả vờ kinh ngạc thì làm không được, vì vậy dứt khoát đi qua một bên, dựa vào cột buồn ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Cử động của Tô Hạo, ngược lại đưa tới sự chú ý của Bạch Y Tiên Tử, nàng tò mò đánh giá Tô Hạo một phen.
Bất quá đối với Tô Hạo mà nói, nhìn thì cứ nhìn đi, hắn bị người ta nhìn cũng không ít lần, nhìn thêm chút nữa cũng chẳng sao.
"Đợi ta vào tiên môn, các ngươi còn phải lau mắt mà nhìn!"
Tô Hạo đem huyết khí dưới chân truyền vào Phi Chu, rất nhanh đem kết cấu lưu vào trong quả cầu không gian, sau đó phân tích học tập, nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không mạo hiểm! Nếu huyết khí của hắn không cẩn thận phát động thứ gì, làm hỏng Phi Chu hay bị phát hiện, thì về sau liền gặp phải phiền toái không cần thiết.
"Còn nhiều thời gian!"
Tô Hạo không quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài, thừa dịp rảnh rỗi, ý thức tiến vào trong quả cầu không gian, xem xét lại phản ứng của đạo ánh sáng kia khi đi vào cơ thể.
"Vừa rồi trong nháy mắt tiếp xúc với màn sáng, thân thể của ta liền có phản ứng lại, nói cách khác, ta chỉ cần tìm được địa phương phản ứng, liền có thể biết được, người ở thế giới này, đến tột cùng làm sao kiểm tra thiên phú tu tiên!"
Tô Hạo kiểm tra số liệu thân thể của mình, rất nhanh tìm được một điểm biến hóa nhỏ.
Sau khi Tô Hạo trang bị cho mình thiên phú tu tiên, trong thân thể bắt đầu xuất hiện một loại vật chất đặc thù, lại trải qua quá trình kết hợp, đạt được một loại chất như lòng trắng trứng, có được Amin cùng Acid carboxylic làm nền móng, nhưng mà hình thái phân tử rất phức tạp, còn kết nối với bốn vòng benzen.
Loại kết cấu phức tạp nay ở trong cơ thể con người không có tác dụng gì, không tham dự vào quá trình trao đổi chất, mà dần dần tích lũy ở trong cơ thể, thẳng đến khi đạt được một số lượng nhất định mới thôi.
Tô Hạo nghiên cứu qua hai ngày, cũng không phát hiện điều gì đặc biệt, chỉ có thể đưa ra suy đoán cái này có liên quan đến Linh Lực.
Sau khi tiếp xúc với màn sáng, cái gọi là 'kết cấu Linh Lực' đặc thù phát sinh biến hóa, lúc đầu nhìn nó không ổn định lại có thể tùy thời đứt gãy, nhưng lúc này lại tổ hợp với nhau, tạo thành một cấu trúc mới.
Cũng chính là loại cấu trúc này, khiến cho thân thể Tô Hạo có xuyên qua được màn sáng!
"Có lẽ loại giống như lòng trắng trứng này, chính là thứ linh căn mà tu tiên giả nói!"
Nhưng mà lại xuất hiện thêm một vấn đề: "Cái gọi là Hỏa linh căn, thủy linh căn,... thật sự có tồn tại không? Nếu có thì là gì?"
Tô Hạo nhắm mắt nghĩ ngợi lung tung, đem những kết quả suy đoán của mình, viết vào bên trong một cuốn sổ 'Linh Cảm'.
Đối với Tô Hạo mà nói, suy nghĩ lung tung là cách hắn tìm được linh cảm, có lẽ trong vạn cái suy nghĩ ngu ngốc, có thể có một cái lóe lên tác dụng.
Tốc độ phi chu rất nhanh, sau nhiều lần chuyển hướng, rốt cuộc cũng đi tới một cái hố rất lớn, phi chu giảm tốc độ xuống, phi hành sát mặt đất, chìm vào phía dưới hố, sau đó từ dưới hố bay vào một thông đạo hẹp dài.
Phi chu xuyên qua thông đạo, không biết qua bao nhiêu lâu, phía trước liền là một mảnh áng sáng, phi chu tựa như xâm nhập vào tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi đây, chính là tiên môn Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc!
Tiên Môn có địa vực cực lớn, bốn phía đều là sơn mạch, đem nơi này vây vào giữa, phóng mắt nhìn đi, chỉ có thể thấy núi rừng băng tuyết, ở trên lại có một đám mây khổng lồ bao phủ, nhìn không thấy trời xanh, tựa như đang ở dưới thung lũng.
Đến cả tu tiên giả muốn vượt qua sơn mạch này, cũng phải tốn một phen công phu,
Mà chỗ này nhìn khắp nơi đều là bãi cỏ xanh mượt, lại có vài bông hoa vàng mọc một bên, giống như một bức tinh đồ khổng lồ.
Tô Hạo thầm nói: "Những tiên môn này thật sự biết chọn nhà a! Cả đám đều ưa thích thế ngoại chi địa, cũng đều là chỗ có phong cảnh hữu tình. Nghĩ lại ta tùy tiện tìm một nơi làm động phủ, quả thật kém xa a..."
Tô Hạo hoài nghi sau này hắn đi tìm căn cứ, sẽ không phải chỉ là mấy mẫu đất bình thường, ít nhất cũng phải bằng được 1 phần 10 chỗ này.
Phi chu bay trên đồng cỏ, đi tới một ngọn núi rồi giảm tốc, vững vàng dừng ở một bên bệ đá.
Lúc này Bạch Y Tiên Tử vung tay lên, ánh sáng bao quanh phi chu tiêu tán, nàng đi đầu bước lên bệ đá, thản nhiên nói: "Đến rồi, các ngươi đi theo ta!"
Trên mặt mọi người đều tràn đầy nét mới lạ, sau đó giả vờ bình tĩnh đi theo sau lưng Bạch Y Tiên Tử, bước lên bệ đá rộng rãi.
Tô Hạo cũng lẫn lộn trong đó, theo chân mọi người đi lên bệ đá tới một cửa động lớn.
Trong động này khắc đầy bích họa, mỗi bích họa đều có nét tinh xảo của mình, có tiên nhân múa kiếm, có tiên nhân đạp mây,....
Xuyên qua hang động thật dài, mọi người đi xuyên qua ngọn núi này, sau đó đi theo cầu treo tới một ngọn núi khác.
Lúc này Tô Hạo mới phát hiện, những ngọn núi này, đều được liên kết với nhau lại bằng một cái cầu treo giữa núi.
Rất nhanh, Bạch Y Tiên Tử dẫn bọn hắn tới một ngón núi vắng vẻ, bên trong có từng căn phòng độc lập, nàng tiện tay chỉ vào: "Kể từ hôm nay, các ngươi liền ở đây, chờ ngày mai Trưởng lão tới an bài."
Dứt lời, Bạch Y Tiên Tử liền quay người rời đi.
Thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau, sau đó một thiếu niên tóc đuôi hổ đột nhiên hướng về phía Bạch Y Tiên Tử nói: "Tiên nhân, không hỏi tính danh sao?"
"Ngày mai rồi nói." Bạch Y Tiên Tử không để ý hắn, bước chân liên tục, đảo mắt liền không thấy đâu.
Thấy Bạch Y Tiên Tử không để ý, thiếu niên tóc đuôi hổ cũng không chút nào lúng túng, nhìn về phía mọi người nói: "Về sau tất cả mọi người đều là đồng môn với nhau, chúng ta cũng nên làm quen đi! Ta là Tần Khắc Phàm, năm nay mười lăm tuổi! Đến từ Thành Hoàng Thiên, trong nhà kinh doanh muối."
"Hít..." Một đám thiếu niên nghe xong hít vào một hơi.
Thương nhân bán muối Tần gia, là nhà giàu nổi tiếng ở An Nam Hành Châu, tin tức mà Tần Khắc Phàm 'trong lúc vô tình' để lộ ra có chút lớn a!
Thiếu niên thiếu nữ khác đối với Tần Khắc Phàm đều xem trọng hơn vài phần, thái độ cũng thay đổi.
Một thiếu niên khác thoạt nhìn phong nhã, khách khí nói: "Tân huynh nói rất hay, chúng ta cũng nên làm quen với nhau, ta là Hoàng Quý, đến từ thành Thủ Tân, trong nhà bán lương thực, không thể so với Tần huynh."
"Hít..." Đám thiếu niên lập tức hít vào ngụm khí lạnh thứ hai.
Sau đó đến người thứ ba, thứ tư...
Ai nấy cũng đều phải hít một hơi!
Chờ mọi người báo danh mình xong, có người kinh ngạc hỏi: "Ồ, không phải mười chín người sao? Sao ở đây chỉ có mười tám?"
Một người khác chỉ vào một căn phòng, nói: "Ta vừa thấy có người đi chọn phòng rồi."
"Không sai, vừa rồi ta thấy hắn đều đi xem mỗi căn phòng, sau đó chọn căn ở giữa, chắc là căn phòng tốt nhất."
"Sao có thể làm như vậy? Cũng quá đáng đi."
"Đi, đi tìm hắn, tên này hẳn là gia hỏa đến từng nông thôn, không biết quy củ."
Một lát sau, trước cửa Thượng Đẳng phòng' liền có một đám thiếu niên thiếu nữ chặn lại, thiếu nữ thì đứng ở một bên, có người muốn nói lại thôi, có người nhìn thì hả hê, có người tỏ ra việc không liên quan đến mình, có người tỏ ra cao hứng.
Ngoài cửa mười thiếu niên đang nói gì đó, dường như nổi lên tranh chấp, giọng nói càng lúc càng lớn.
Sau đó Tô Hạo tiến lên, phải một quyền, trái một quyền, đem toàn bộ người đánh bay, kỹ năng 'Thăng Không Quyền' một lần nữa được sử dụng.
Tô Hạo đi ra, ngoái ngoái lỗ tai kỳ quái nói: "Vừa rồi các ngươi nói ồn quá, ta nghe không rõ, từng người nói một , các ngươi muốn nói gì?"
Tên thiếu niên tóc đuôi hổ chỉ vào mặt Tô Hạo, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi vậy mà động...."
Tô Hạo tiến lên, ở giữa bắp đùi của hắn đạp một cái, cúi đầu xuống , hỏi: "Ta thì làm sao?"
Tần Khắc Phàm ôm chân kêu đau, còn muốn mở miệng, Tô Hạo lại đạp chân còn lại.
Sau đó hắn đem miệng ngậm chặt, lắc đầu.
Nhiều muội tử ở sau lưng quan sát như vậy, Tần Khắc Phàm có cảm giác mất mặt, không cam lòng! Nhưng mà tên này ra tay quả thật đủ hung a!
"Cái tên tóc ngắn quê mùa này, đợi ta tu tiên xong, nhất định sẽ lấy lại danh dự! Hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận