Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 104: Ý Niệm

Tô Hạo ăn mặc rách rưới nói: "Ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng mà sức mạnh của phù văn vẫn không hề thua kém ngươi, hiện tại ta còn chỉ mới nhập môn bước chân vào con đường nhập môn, không cách nào đánh thắng ngươi được."
Nhân Vương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng có xạo, vô luận tiềm lực phát triển phù văn thế nào, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng đánh tay đôi với võ giả Tông Tổ cấp mà thôi, muốn dựa vào phù văn đánh bại Tông Tổ cấp, đúng là ảo tưởng."
Khí tức Tô Hạo dần dần bằng phẳng, lần nữa dùng phù văn khôi phục thương thể, chậm rãi nói: "Nhân Vương, ngươi không hiểu, lực lượng của phù văn, cũng không phải chỉ có thế này, trong đó còn vô số tiềm lực chờ khám phá. Cái ta tìm được, chỉ là một góc của ngọn núi băng. Ngươi phải biết rằng, phù văn ở thế giới này là nguyên tắc do thiên nhiên tạo ra, chỉ cần nắm giữ phù văn, thì muốn sức mạnh nào cũng được, kể cả giết chết hung thú ngoài vùng dã ngoại, cũng không phải nói chơi."
Nhân Vương trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lùng: "Hừ! Cuồng vọng, xem ra ngươi đối với sức mạnh của Tông Tổ cấp còn chưa hiểu rõ. Để bổn vương cho ngươi biết, thế nào là sức mạnh của võ giả Đại Tông Sư!."
Vừa mới nói xong, Nhân Vương cầm đoản đao thoáng hiện trước mặt Tô Hạo, Tô Hạo chỉ kịp vung đao đón đỡ, liền bị Nhân Vương đánh bay.
"Oanh !"
Liên tiếp đụng phải ba bức tường.
Tô Hạo mới dừng lại, hắn trở mình đứng dậy, nhịn không được phun đầy máy tươi, cũng có chút máu thuận theo phía dưới mà chảy vào áo giáp.
Còn chưa đợi Tô Hạo điều chỉnh thủ thế, Nhân Vương đã xuất hiện trước mặt Tô Hạo, một đao chém ngang.
"Bang !"
Tô Hạo kích hoạt phù văn trên áo giáp, cản lại một đao của Nhân Vương, nhưng vẫn bị man lực ảnh hưởng, toàn bộ người bay về phía sau.
"Chính !"
Một tiếng giòn vang vang lên, áo giáp của Tô Hạo không còn thừa nhận được nữa, nẻ ra một lỗ.
Nhân Vương lần nữa xuất hiện trước mặt Tô Hạo, nói: "Khách Qua Đường, đến đây chấm dứt rồi!."
Dứt lời, một đao vung xuống.
Tô Hạo lập tức kích hoạt 'Hỏa Hoàn'.
Một cỗ hỏa diễm mãnh liệt hướng phía ngoài khuếch tán, hơi thở nóng bỏng thiêu cháy ánh mắt Nhân Vương, làm cho hắn nhịn không được phải híp mắt lại, động tác dừng lại một chút.
Tô Hạo nhân cơ hội lăn qua một bên, né Nhân Vương bổ xuống.
Nhưng vẫn kịp bị Nhân Vương đá ra một cước.
"Bành!."
Tô Hạo lần nữa bị một cước đá bay.
"Khục khục khục!." Tô Hạo đứng dậy ho ra máu, nỗ lực hít vào bụi đất bay trong không khí.
Bọn hắn đã trở về địa phương giao chiến lúc đầu.
Tô Hạo liếc qua cái nồi 'Tám Trăm Bạo' nằm ở một góc, đoản đao trong tay tiện thời ném đi, một bên hướng 'Tám Trăm Bạo' chạy tới, vừa nói: "Nhân Vương, ngươi thật sự muốn biết thế nào là sức mạnh của Phù Văn sao? Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, nhưng mà có lẽ cả đời này, ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi!."
Tô Hạo đứng trước quả cầu to lớn, hai tay ôm lấy, quay người lẳng lặng nhìn Nhân Vương.
Nhân Vương cười ha ha nói: "Cứ dùng đi, cho ta thấy sức mạnh của phù văn là thế nào."
Tô Hạo hiểu rõ, hắn hôm nay một là đầu hàng, hai là kết thúc chuyến lữ hành của mình với thế giới này ở đây.
Nhưng mà từ khi đến thế giới này, hắn đã không muốn sống tốt an ổn tuổi già.
Có lẽ... Hôm nay nhắm mắt lại, sẽ có một ngày hắn quay lại đây?
Đã như vậy, cứ kiên trì vì tín niệm của mình, buông bỏ hết thảy mà làm đi! Mặc kệ đúng hay sai, mặc kệ có ai lý giải, nhưng linh hồn của hắn không được khuất phục.!
Hắn trước kia không có cơ hội để chọn cách mình tử vong. Nhưng ở thế giới này, hắn đã có!
Hắn không còn là người nhỏ yếu bất lực như trước, hắn đã có tư cách phát ra thanh âm của mình.
Hắn đã cô độc quá lâu! Hắn cần phải cho mọi người thấy tâm của mình, đem ý chí của mình, quán triệt xuống dưới.
Hắn nhất định phải chứng minh bản thân có ý nghĩa để tồn tại, hắn muốn chứng minh, bản thân dốc sức học tập tri thức, tìm tòi nghiên cứu, có thể trợ giúp hắn, có thể dựa vào suy nghĩ của mình mà thay đổi thế giới.
Nếu không, hắn không biết tương lai khi nào, một lần nữa chuyển sinh, cuối cùng biến thành một cái xác không hồn, không có ý chí, không có tín ngưỡng...
Một cơ thể không có ý chí, nhưng lại có được tri thức không lồ!.
Tô Hạo ôm "Tám Trăm Bạo", quay người hướng quảng trường Vương Cung chạy tới, một bên lớn tiếng nói ra: "Nhân Vương! Đi theo ta! Ta phải cho tất cả mọi người biết, phù văn, là thứ chân chính có thể giúp Nhân Tộc quật khởi, dẹp yên hết thảy trở ngại của Nhân Tộc là tri thức! Ta muốn dùng tính mạng của ngươi với ta làm hiến tế, chôn một hạt giống xuống cho tất cả mọi người, sau đó tưới nước lên, làm cho hạt giống này nảy mầm, trưởng thành lên giúp nhân tộc che mưa che gió, thành lợi khí giúp Nhân Tộc thăm dò thế giới!."
Nhân Vương cất bước đuổi kịp, lớn tiếng quát: "Khách Qua Đường, chỉ cần ngươi có thể làm được, cho dù lấy đi tính mạng của bổn vương! Nếu như bổn vương còn sống, vậy kế hoạch của ngươi liền chấm dứt rồi!."
Tô Hạo lớn tiếng nói: "Ngươi không có cơ hội ngăn trở nữa đâu. Phù văn không phải vật riêng tử cho các ngươi dùng để thống trị! Khắp cả Nhân Tộc này, ai cũng có cơ hội học tập!."
Nhân Vương phẫn nộ quát: "Tiểu tử ngây thơ, không ai có thể làm được điểm này!."
Tô Hạo nói: "Ta muốn mỗi người đều phải có cơ hội tiếp xúc phù văn, chỉ cần nắm chặt cơ hội, là ở thời khắc nguy cơ, liền có lực phản kháng!."
Tô Hạo dừng trước quảng trưởng Vương Cung, đặt tay vào quả cầu kim loại, bắt đầu đưa vô số huyết khí vào trong, quay người lớn tiếng rít gào với Nhân Vương nói: "Nhân Vương, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết được cuộc sống của người nhỏ bé! Bởi vì ngươi sinh ra đã khác với bọn họ, hiện tại Nhân Tộc phải núp trong thành trấn, bởi vì Nhân Tộc quá yếu đuối, chỉ cần Phù Văn phổ cập ra, thì toàn bộ Nhân Tộc sẽ đoán chào thời đại mới, đến lúc đó, trí tưởng tượng của ta sẽ được thực hiện, hết thảy đều có khả năng. Buông tay để tương lại cho bọn họ đi! Ngươi già rồi, không có khả năng bảo vệ mãi mãi cho tộc nhân được, bọn họ chỉ có thể dùng sức của mình để bảo vệ chính mình!."
Theo Tô Hạo cùng Nhân Vương đi đến, người ở quảng trường nhao nhao rút đi né tránh, rồi đứng lại ở phía xa xem thế nào.
Giọng nói Tô Hạo truyền đi rất xa, quanh quẩn ở trên quảng trường trống trải.
Nhưng tất cả mọi người đều không rõ ràng lắm, không biết Phù Văn Sư Áo Giáp Bạc muốn biểu đạt điều gì.
Bao gồm cả Nhân Vương ở bên trong.
Trong nội tâm của Nhân Vương, Tô Hạo chính là một tên điên, một tên đinh kinh tài tuyệt diễm, vọng tướng lấy sức của một mình thay đổi thế giới, đối kháng lại toàn bộ thế giới.
Cuối cùng kết quả nghênh đón tô Hạo, chính là vân lạc.
Mà hắn, chính là kẻ ra tay chấm dứt hết thảy! Bởi vì nhân tộc cần nhất chính là phát triển ổn định, bảo đảm tộc quần có thể kéo dài.
Tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng hắn phải thanh lý hết tất cả nhân tốc không ổn định.
Tô Hạo không cần có công nhận lời hắn đúng, bởi vì chuyện này không quan trọng.
Sau ngày hôm nay, bọn hắn sẽ tự nhiên mà truy cầu sức mạnh phù văn, thăm dò.
Bởi vì, hôm nay Tô Hạo đã gieo xuống một hạt giống, mang tên là "Hy vọng"1.
"Hy vọng" chính là loại độc dược mạnh nhất thế giới, không ai có thể cự tuyệt.
Quả cầu kim loại khởi động thành công!
Tô Hao giải trừ hệ thống tự động nổ sau 10 giây, mà chuyển sang khống chế tùy tâm, hiện tại, chỉ cần trong đầu hắn niệm lên, thì quả cầu kim loại sẽ lập tức bạo tác nổ tung.
Tô Hạo quay đầu lần nữa nhìn thật kỹ thế giới này, đi đến một bước này, hắn đã không còn tiếc nuối.
Cảm tạ thế giới này đã cho hắn tri thức quý giá về võ giả.
"Hữu duyên tái hội!"
Mũ giáp Tô Hạo bay đi, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Phù văn trên thân toàn bộ triển khai, dưới chân khởi động "Tam Trọng Bộc Phát".
"Phanh!."
Tô Hạo như đạn pháo bắng thẳng tới người Nhân Vương.
Dưới chân Nhân Vương khẽ động, đột nhiên lách đến sau lưng Tô Hạo, giơ lên đoản đao sắc bén: "Phá Không Chi Nhân!"
Lúc này, Nhân Vương nhắm ngay vào cổ Tô Hạo, hắn có lòng tin một đao bêu đầu.
Ai ngờ Tô Hạo cảm giác được vị trí của Nhân Vương, chỉ quay người lại, đem cái nồi to lớn đưa tới.
"Oanh !"
Bạch quang bao phủ, thiên địa biến sắc!
Rõ ràng chỉ trong nháy mắt, nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc!
Người thấy tận mắt vụ nổ, trong lòng chỉ có một câu: "Đây chính là sức mạnh của phù văn sao!"
Vì vậy, tất cả ai theo đuổi phù văn sau này, đều gọi quảng trưởng Vương Cung cũ là Bạo Tác.
Mà Tô Hạo, sớm đem cấu tạo quả boom, khắc khắp cả tòa thành này.
Một thời đại mới, theo tiếng nổ mà từ từ kéo màn lên.
Về phần Nhân Vương cùng Khách Qua Đường, sau khi vụ nổ phát sinh, thì chỉ còn tìm được chiếc nón mà Tô Hạo ném ra, những thứ khác đều không còn nữa.
Chỗ đó chỉ để lại một cái hố sâu với đường kích gần trăm mét!
Hậu nhân gọi đó là " Hố Thánh Phù Văn"!
Mà thành thị được khắc đầy chữ viết, trải qua nhiều năm về sau, được gọi là thánh địa phù văn của Nhân Tộc.
Mà Tô Hạo, được xưng là Thánh Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận