Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1056: Nhìn Rõ Chúng Ta (2)

Không gì có thể che giấu được cư dân mạng, rất nhanh toàn bộ quá trình được đào bới ra, khiến cho một đám người khiếp sợ!
"Ngoạ tào! Là đại tiểu thư không thể nghi ngờ, tên nào xui xẻo lại đánh chủ ý tới cháu gái Hứa Thế Cường, ngại chết không đủ nhanh sao?"
"Còn tưởng Hứa Thế Cường từ giới bình dân đi lên, không nghĩ tới bối cảnh còn sâu hơn trong tưởng tượng của ta! Khủng bố!"
"Thật hâm mộ đại tiểu thư Vĩnh Hoa! Bị khi dễ liền có người ra mặt, về sau còn ai dám bắt nạt nàng? Không thể nói trước vị kia quá đẹp trai, gặp chúng ta, đi đường vòng!"
"Hai hộ hoa sứ gia kia cũng quá đẹp trai rồi, thật hâm mộ!"
"Quá đẹp trai!"
"Hâm mộ."
Một câu cuối cùng của Á Sơn, "Nhìn rõ ba người chúng ta, về sau gặp, đi đường vòng!" trực tiếp bắt nhốt không ít tâm hồn thiếu nữ.
Dù cho Á Sơn dưới nhận định của mỗi người, là tội phạm tội ác tày trời.
Nhưng dưới vẻ mặt xuất chúng, khí chất bá đạo, điểm ấy đáng giá để tha thứ.
Trở lại tiểu thế giới, Á Sơn thả Vĩnh Hoa ra nói: "Làm như vậy, liền giải quyết xong vấn đề!"
Vĩnh Hoa ngơ ngác nói: "Giải quyết xong? Đúng vậy, đã giải quyết xong, qua việc này, bọn họ về sau sẽ không dám nói bậy với cậu cả..."
Sau đó Phong Thành xuất hiện, nghe đến đây, không khỏi cười lên hặc hặc: "Ai dám nói, bắt tới đánh cho một trận, ta cam đoan một tên cũng không chạy thoát."
Vĩnh Hoa ấp úng nói: "Chúng ta... Sẽ không quá mức quá phận đi?"
Á Sơn nói: "Bộ dáng này của ngươi, nếu không đánh cho bọn hắn sợ, bọn hắn sẽ lần nữa hướng ngươi khiêu chiến, hiện tại không làm dứt tay, về sau cũng phải làm, đều giống nhau."
Phong Thành nói: "Không sai, điều này ta học được từ Duy lão đại đấy, không sai được!"
Vĩnh Hoa gật gật đầu, coi như tiếp nhận lời nói của hai người.
Nhưng rất nhanh, nàng lại khóc lên.
Á Sơn kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại khóc?"
Một lát sau, Vĩnh Hoa thương cảm nói: "Á Sơn ca ca, có phải ta ngốc lắm không?"
"Không ngốc! Rất thông minh đấy!"
Vĩnh Hoa lắc đầu: "Không cần gạt ta, ta tự mình hiểu rõ lấy mình, cũng bởi vì ta đần, không học giỏi, làm mất mặt cậu cả, cuối cùng chuyện mới thành dạng này...."
Đột nhiên Á Sơn cười lên hặc hặc: "Còn tưởng rằng là chuyện gì! Ta cùng Phong Thành trước kia so với người đần hơn nhiều, chúng ta theo Duy lão đại học tập đã lâu, học thức mới chậm rãi tăng trưởng lên đấy, ngay từ đầu còn không bằng một phần mười của ngươi.
Ngươi nhìn ta bây giờ đi, trong đám giáo sư đại học Thắng Lợi, nói thật, bọn họ còn chưa bằng cái móng chân của ta."
Phong Thành cũng gật đầu nói: "Không sai, Á Sơn lão đại thì ta không biết, nhưng ta từ lúc đầu cũng rất đần đấy, rất nhiều thứ đều học không vào..."
Vĩnh Hoa bán tin bán nghi: "Thật.... Thật không?"
Á Sơn: "Đương nhiên, hai chúng ta còn cần đi lừa một tiểu cô nương như ngươi sao?"
Vĩnh Hoa lần nữa lấy lên dũng khí: "Vậy học kỳ sau, ta nhất định phải cố gắng học tập, nhất định phải học qua môn."
Á Sơn nói:" Cần gì phải cố gắng! Chờ cậu ngươi về, ngươi xin hắn sửa lại đầu mình là xong."
Phong Thành cũng cười nói: "Thái độ ngoan một chút, mang theo đồ ăn ngon, nói không chừng cậu ngươi lại giúp ngươi sửa lại."
Vĩnh Hoa hỏi chấm?
Nàng tuy rằng không hiểu ý tứ của Á Sơn, nhưng nghe thấy Tô Hạo không ở trong căn cứ, vì vậy hỏi: "Cậu cả đi đâu rồi?"
"Một bên đi du lịch một bên làm thí nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về."
"Như vậy sao...."
Tiếp đó, Vĩnh Hoa cũng không quay lại trường học, liền dừng lại ở trong Tiểu Thế Giới, theo Á Sơn học tập các loại tri thức.
Bởi vì qua chuyện này, giấc mộng thần thánh đại học của nàng, cũng trở nên rách nát.
Trong quá trình theo học, nàng kinh ngạc phát hiện, Á Sơn thoạt nhìn không lớn tuổi, nhưng học thức vô cùng uyên bác.
Vấn đề làm khó nàng, trong tay Á Sơn, chưa đến hai ba câu liền giải quyết xong.
Thoạt nhìn so với giáo sư trong trường nàng còn lợi hại hơn!
Đột nhiên có một ngày, Phong Thành hét lên: "Á Sơn lão đại, ta đi lấy phi thuyền đi!"
Á Sơn nói: "Lấy nhiều một chút, trong khoảng thời gian này ta có thêm không ít kiến thức, kiếm nhiều thêm mấy chiếc về thực hành, tiến triển sẽ nhanh hơn."
Phong Thành: "Tốt Á Sơn lão đại!"
Nói xong, loé lên biến mất tại chỗ.
Vĩnh Hoa mỗi lần nhìn thấy Á Sơn cùng Phong Thành biến mất rồi xuất hiện, đều có một loại cảm giác không chân thực, vô số lần tự hỏi mình: "Đây không phải thế giới khoa học kỹ thuật sao? Vì sao ta có cảm giác mình tới thế giới ma pháp vậy."
Nàng trợn to hai mắt: "Phong Thành ca ca đi đâu vậy?"
"Đi nhặt phi thuyền!"
Vĩnh Hoa: "Nhặt cái gì ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận