Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 806: Không Gian Cấp Hai

Nguyên lý rất đơn giản, lợi dụng đặc tính song song của không gian, một người, có thể đồng thời xuất hiện ở hai vị trí.
Tương tự với đặc tính cho công kích xuyên qua thân thể của 'Bình Chướng Không Gian' vậy.
Chỉ bất quá 'Bình Chướng Không Gian' chỉ là một màn phòng ngự, mà hình chiếu thì dùng rất nhiều mô-đun không gian chồng chất lại nhau, đem toàn bộ cơ thể cùng ngoại cảnh xung quanh ngàn dặm bao phủ, đồng thời xúc tu tinh thần mở rộng, bảo trì trạng thái không gian liên thông liên tục, mà bản thể Tô Hạo có thể nằm giữa trạng thái 'Dịch Chuyển' cùng 'Truyền Tống'.
Đây là nhờ vào 'Chất' cùng 'Năng' mà Nguyên mang đến cho Tô Hạo.
Hắn đem loại trạng thái này gọi là 'Không Gian Cấp 2'.
Chỉ cần Tô Hạo vào trạng thái 'Không Gian Cấp 2', như vậy có thể nhìn thấy thân ảnh Tô Hạo, nhưng không cách nào tập trung vào được vị trí của hắn.
Đến cả vị trí còn không biết, vậy làm sao để côngh kích? Dù cho là hệ Huyễn Tưởng cũng không được. Trừ khi... Bọn họ có loại năng lực 'Nguyền Rủa' không thể tránh?
Tô Hạo đối với năng lực mới của mình thì hết sức hài lòng, loại trạng thái này giống như đồng thời xuất hiện ở hai thế giới vậy, mắt trái nhìn thực thể, mắt phải nhìn thực ảo, là trải nghiệm vô cùng thần kỳ.
Hắn đi đi lại lại bốn phái, để cho Phong Thành dùng đủ loại Nguyên Khí công kích hắn, nhưng cho dù dùng đủ loại phương án nào, cũng không động được vào người Tô Hạo.
Điều này khiến cho Á Sơn cùng Phong Thành nhìn thấy mà thèm.
Tiếc nuối nhất chính là, lấy kỹ thuật không gian của hai người bọn họ lúc này, còn xa mới có thể đạt tới trình độ này. Không chỉ không dùng được 'Không Gian Cấp 2', đến cả 'Bình Chướng Không Gian' Á Sơn cùng Phong Thành còn chưa sử dụng được. Điều này khiến Tô Hạo rất nghi ngờ, có phải mình tiêm nhầm thuốc [Tiên Tri Nhân] rồi không.
Bất quá tuy rằng Trần Tự đã đem hết sở học của mình về không gian dạy cho Á Sơn cùng Phong Thành, nhưng mà mỗi người đều có lý giải cùng cảm ngộ không giống nhau, cảm giác của Á Sơn cùng Phong Thành về không gian, không có khả năng giống như Tô Hạo.
Có lẽ cũng là do loại khác biệt này, vì vậy mới dẫn đến cùng một kỹ năng, mỗi người lại có hiệu quả khác nhau.
Tựa giống như cùng học một quyển sách toán, cùng một công thức, cùng một bài thi, nhưng điểm thi lại không đồng dạng như vậy.
Chỉ có thể nói, lý giải của Á Sơn cùng Phong Thành về không gian còn chưa đủ, chỉ dựa theo thuyết pháp của Tô Hạo học hỏi theo, không có xâm nhập vào sâu phân tích bản chất, hoặc là nói, dù cho hiểu rõ bản chất, bọn họ cũng không cách nào vận dụng linh hoạt.
Nếu như vậy, Á Sơn cùng Phong Thành muốn nắm giữ được kỹ năng 'Không Gian Cấp 2', xem như tốn rất nhiều thời gian.
Bất quá nắm giữ kỹ thuật Truyền Tống cùng cảnh giới Hoá Thần, dưới mọi tình huống đã đủ bảo vệ mình rồi.
Vài ngày sau, trên con đường gập ghềnh đi tới trấn Hoài Thuỷ, ba chiếc xe tạo thành một đoàn xe nhỏ, vừa đi vừa lắc lư tới trấn Hoài Thuỷ.
Hai bên là núi rừng tràn đầy tiếng chim hót, kết hợp với tiếng chửi rủa của người trong xe, tạo thành một cảnh sắc đối lập.
Đoàn xe nhỏ này có hai chiếc xe ngựa lớn, chiếc còn lại là một chiếc xe hơi do nhà xưởng Thường Thanh thiết kế, bề ngoài hoa lệ hoành tráng, điêu khắc đủ loại mãnh thú uy vũ, toàn thân hiện ra màu sắc ám kim, khắp nơi lộ ra khí chất cao quý.
Nhưng giờ phút này, chiếc xe tràn đầy bùn đất, giống như là mới được tắm bùn qua vậy, vẻ đẹp cao quý, lúc này đã bị lớp bùn bao phủ, thế nhưng lâu lâu vẫn có tia vàng loé lên, hiện ra vẻ 'lowkey'.
"Cái chỗ quỷ quái gì đây, có người sống ở đây được sao? Tiểu đội Tinh Tinh gì đó ở nơi này?" Trên chiếc xe hơi truyền ra tiếng chất vấn bất đắc dĩ.
Xuyên thấu qua cửa kính bám bùn, có thể thấy được một nam nhân mặc trang phục đuôi sam màu vàng, ngồi trên xe lắc lư lên xuống, rung đùi đắc ý, sắc mặt khó coi, trong miệng không ngừng nói hùng hổ, dường như làm như vậy mới có thể khiến hắn thoải mái lên.
Tài xế mặc một thân âu phục, từ lúc lên xe liền chưa nói câu nào, cái đầu thỉnh thoảng đập lên trần xe.
Từ lúc xuất phát, tài xế đã nhắc nhở Lạc Vương đừng lái chiếc xe này tới trấn Hoài Thuỷ rồi, biện pháp tốt nhất là cưỡi ngựa, không thì đi xe ngựa. Nhưng mà bị Lạc Vương trực tiếp cự tuyệt, nói thẳng: "Ta đây đi tuyển hộ vệ, không đi chiếc xe bản giới hạn, làm sao có thể thuyết phục được những tên Nguyên Pháp Sư chưa thấy việc đời kia?"
Lạc Vương đã nói như vậy, hắn chỉ là người làm công, cũng liền không có tư cách nói tiếp. Dù sao Lạc Vương nhà mình cũng vô cùng chú ý mặt mũi, hết thảy đều lấy mặt mũi làm chủ, cho dù chịu khổ cũng không thay đổi được hắn.
Có nhiều cách đến trấn Hoài Thuỷ, như cưỡi ngựa, cho Nguyên Pháp Sư có năng lực mang đi, hay là ngồi phi cơ... Đương nhiên, Lạc Vương không muốn ngồi máy bay vì lý do sợ độ cao, hắn chắc chắn sẽ không nhắc đến.
Tóm lại, nhất định phải đi chiếc xe sang trọng nhất, quý phái nhất, mới biểu hiện ra thực lực của Lạc Vương.
Lúc này còn nghe Lạc Vương hùng hùng hổ hổ nói như vậy hắn còn cố nén khinh thường trong lòng, nỗ lực cười phụ hoạ nói: "Vậy thì tốt rồi, đều là nông thôn vắng vẻ, đường cũng không được tốt, nhưng có thể cho xe đi qua, cũng coi như là tạm được. Đúng rồi, tiểu đội kia tên là 'Vọng Tinh Dương Sơn Phong', được xưng là tiểu đội 'Hạnh Vân Tinh', Lạc Vương đại nhân không nên nhớ nhầm, nếu không sẽ biểu hiện ra chúng ta đối với bọn họ không coi trọng."
Lạc Vương tức miệng mắng to: "Nói nhảm, bổn vương tự mình đến nơi khỉ ho cò gáy này mời chào, đây chưa đủ để biểu hiện sự coi trọng của ta sao? Nếu không phải thấy tiểu đội bọn họ có chút thực lực, ta còn lâu mới đích thân chạy tới đây!"
Tài xế phụ hoạ nói:" Quả thật là như thế, có thể được Lạc Vương đại nhân tự mình tới cửa mời chào, đúng là vinh hạnh lớn lao. Chỉ cần tiểu đội Hạnh Vân Tinh nghe rõ ý định của ngài, nhất định sẽ không chút nào do dự gia nhập, trở thành hộ vệ của Vương phủ."
Lạc vương nghe vậy sắc mặt hơi trì hoãn.
Tài xế lại nói: "Bất quá lời này không thể nói trước mặt bọn hắn, tiểu đội Hạnh Vân Tinh đều coi trọng mặt mũi, tuy rằng nội tâm của bọn họ cam tâm tình nguyện, nhưng mà biểu hiện ra ngoài sẽ có chút do dự, vì vậy, đến lúc đó ngài phải cho bọn họ một cái bậc thang."
Lạc vương khinh thường nói: "Chuyện này còn cần ngươi nói? Đến lúc đó cứ xem ta thể hiện là được, chỉ cần vài ngày liền khiến bọn họ nói gì nghe nấy. Chỉ là một đám điêu dân mà thôi! Ngoài trừ vận khí tốt trở thành Nguyên Pháp Sư cường đại ra, thì bọn hắn còn có bản lĩnh gì? Không có thân phận Nguyên Pháp Sư, bọn hắn cũng chỉ là mấy tên ngu dốt. Trước kia không phải ta cũng mời chào mấy tiểu đội sao, sau khi biết được tôn hiệu của bổn vương, bọn họ liền không phải biến thành chó, ngoắt ngoắt cái đuôi theo sau, có đuổi cũng không chịu đi? Ha ha ha!"
Tài xế nói: "Chỉ sợ những tên Nguyên Pháp Sư này không nhận ra tôn hiệu 'Tứ Thập Cửu Đại Tông Thất Lạc Vương' của ngài nha!"
Lạc Vương nói: "Tiểu hạp tử ngươi nói rất có lý, đến lúc đó ngươi phải ra chứng minh thân phận của bổn vương."
Tài xế tiểu Hạp Tử không nói gì thêm, hắn cũng cho rằng Lạc Vương đã tự mình mời chào, cực ít người có thể từ chối dụ hoạch nhảy lên giai cấp quý tộc.
Nguyên Pháp Sư cũng là người, bọn hắn cũng theo đuổi vinh hoa phú quý! Tha thiết mơ ước có cơ hội được sinh hoạt như người 'tầng trên', rất ít người có thể từ chối điều này, dù bởi vậy mà bị quản thúc. Với lại nói, người nào sống trên thế giới này, không bị quản thúc đây?
Lạc vương yên tĩnh một hồi, chịu không được vẻ lắc lư, lại bắt đầu chửi ầm lên, mắng đến khi không còn khí lực, ỉu xìu nói: "Đại khái còn bao lâu mới đến thị trấn kia?"
Lái xe tiểu Hạp Tử nói: "Dựa theo tốc độ bây giờ, đại khái cần một ngày."
"Một ngày?" Lạc Vương lần nữa chửi ầm lên.
"Bổn vương chưa bao giờ chịu tội thế này, nếu tiểu đội Tinh Tinh gì đó mà không có thực lực như bản vương mong muốn, vậy bọn hắn liền đẹp mặt! Hắc hắc hắc!"'.
Sau lưng tiểu Hạp Tử phát lạnh. Tên Lạc vương này cũng không phải là người lương thiện, những người làm cho hắn phật lòng, đều bị biến thành đủ loại đồ chơi, sau đó bị chơi đến tàn nhẫn rồi vứt bỏ!
Trong lòng tiểu Hạp Tử hy vọng tiểu đội Hạnh Vân Tinh tỉnh táo, đừng đưa ra lựa chọn không sáng suốt, nếu không, bất luận kẻ nào cũng không cứu được bọn họ.
Hôm nay, Tô Hạo về nhà nghỉ ngơi, liền thấy được thư tín của A Tinh, ước hẹn hắn cùng Phong Thành, Á Sơn đến chỗ cụ tụ họp, có chuyện quan trọng cần thảo luận.
Tô Hạo đem tơ giầy trong tay thả lên, liền biến thành bột phấn tung bay trong gió, biến mất không thấy đâu, Đại Cẩu đưa mũi hít hà, nhịn không được hắt xì vài cái.
Ngày hôm sau, ba người Tô Hạo tới chỗ cũ, thấy được A Tinh cùng A Phong đã sớm chờ ở đây.
Tô Hạo nói: "A Tinh, có chuyện gì? Quan trọng không?"
A Tinh quét mắt nhìn một vòng, nói: "Đi, chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận