Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 908: Sinh Lão Bệnh Tử

Cùng Hoà Pháp Sư nói chuyện, làm cho Tô Hạo cảm khái không thôi.
Trên thực tế có rất nhiều người ưa thích tri thức, thăm dò những điều mình không biết, nhưng mà hạn chế của bọn họ là ở tuổi thọ cùng tinh lực, cũng không phải mỗi người đều có thể tuỳ tâm sở dục theo đuổi tri thức.
Giống như Hoà Pháp Sư, ở thế giới này, hắn được cho là một trong những người học cao hiểu rộng, cũng có hứng thú đi tìm hiểu.
Sau khi thấy kiến thức Tô Hạo thể hiện ra, trong lòng liền xuất hiện dục vọng học tập, tiếc nuối chính là, hắn đã già, lòng hiếu kỳ đã bị năm tháng ăn mòn, thiệt để dẫn tới thất bại.
Có lẽ đây chính là điểm bất đắc dĩ của sinh mệnh!
Hắn hôm nay tuy có mấy nghìn năm tuổi thọ, nhưng mà nếu kéo dài ra thêm, cũng không kéo dài được lâu, thời gian từng phút từng giây trôi qua, cũng có lúc đi tới cuối đường.
Sau khi Tô Hạo rời khỏi điện Hoà Bảo, Phong Thành cũng kết thúc chương trình học ngày hôm nay, hắn hiển nhiên cũng cảm giác được Tô Hạo đến thành phố Tân Kỳ, không khỏi gửi tới tin nhắn cho Tô Hạo: "Duy lão đại, ngài tới thành phố Tân Kỳ rồi hả?"
Tô Hạo trực tiếp truyền tống đến bên cạnh Phong Thành, cũng không kiêng kị ánh mắt đệ tử xung quanh, trực tiếp hỏi: "Vừa hỏi thành nghiên cứu, liền ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn bên phía ngươi tiến triển thế nào."
Phong Thành cười hắc hắc nói: "Đây là nhóm học viên thứ ba, hai nhóm trước đã tới hệ thống giám sát tinh không công tác, bất quá bởi vì điều kiện vật liệu hạn chế, không cách nào sản xuất thiết bị thiên văn số lượng lớn. Nhưng chỉ cần 5 năm, thì nhất cử nhất động của hệ hằng tinh này, chúng ta sẽ nắm rõ như lòng bàn tay."
Kỳ thật nhiệm vụ này năm năm trước Phong Thành đã an bài, tiếp qua năm năm, cũng chính là mười năm, mười năm cũng không phải dài, thành lập được một tổ thiên văn, kỳ thật tốc độ cũng không chậm.
Tô Hạo gật đầu nói: "Bây giờ có thể giám sát tình huống của hành tinh trong hệ chưa?"
Phong Thành nói: "Đã bắt đầu giám sát, ta ở trên mấy trăm hành tinh phong ấn xây dựng 'Truyền Tống Trận' cùng 'Đài quan sát', mỗi tháng ta đều an bài đệ tử lên đài quan sát đo đạc tình huống của các hằng tinh, ví dụ tên tiểu tử Phi viên kia, hiện tại đang ở vệ tinh số 107 thu thập số liệu đấy.
Chỉ bất quá đây mới là khởi đầu, chỉ có thể tính toán quỹ đạo của các hành tinh lớn, còn nhiều tiểu hành tinh chưa nhét vào được trong hệ thống giám sát.
Hơn nữa, trước mắt những hành tinh bị quan sát, đều không có điểm khác thường."
Nói xong, Phong Thành đem số liệu tương ứng giao cho Tô Hạo.
Tô Hạo xem qua một lượt, sau đó làm chút so sánh, quả thật như theo lời Phong Thành nói, cũng không phát hiện điều gì khác thường, đem tư liệu trả lại cho Phong Thành nói: "Các ngươi tiếp tục giám sát! Một khi có bất kỳ dị động gì, trước nói cho ta biết."
Phong Thành nói: "Tốt, Duy lão đại , yên tâm giao cho ta đi!"
Tô Hạo rời khỏi thành phố Tân Kỳ, tự mình bay lên vũ trụ, dừng lại trên một vệ tinh, dùng phù văn nhìn về nơi xa tập trung vào từng Hành Tinh một, cũng căn cứ số liệu Phong Thành đưa cho, ở trong quả cầu không gian thành lập một hệ hằng tinh mô phỏng, lại quan sát thêm nửa ngày.
Kết quả biểu hiện ra, không có dị thường.
Hắn suy nghĩ một chút, âm thầm tính toán thời gian.
"Có lẽ 'Hệ thống vận rủi' trên thân còn chưa khởi động. Ta đi vào thế giới này đã được hai mươi năm, dựa theo tính toán một trăm năm, còn có tám mươi năm nữa, tiểu hành tinh mới sẽ đến! Nói cách khác, khả năng chỉ mới là khởi động, hoặc là ở giai đoạn sơ kỳ! Mà ta, không cần phải vội.
Chỉ tiếc năng lực quan sát của ta quá kems, không cách nào cảm giác được năng lượng vận chuyển trong vũ trụ, tuy rằng đoán được nó ăn khớp với 'hệ thống vận rủi', nhưng không có biện pháp tiến hành can thiệp."
Đầu tiên phải tìm được quỹ tích năng lượng vận chuyển, Tô Hạo tin tưởng nhất định có biện pháp đem 'Tiêu điểm vận rủi' chuyển đến địa phương khác, ví dụ như một khối thiên thạch hoang trong vũ trụ.
Cũng chính thường nói là 'Thế Thân'!
Vấn đề bây giờ chính là, lực 'Quan sát' không đủ, không cách nào cảm nhận được năng lượng vận chuyển, không cách nào xác định vị trí của 'Hệ thống vận rủi'.
Tô Hạo thầm nói: "Dưới tình huống Tinh Thần Lực không đủ cường đại không cách nào cảm giác được năng lượng vận chuyển, vậy cần phải tìm ra phương pháp tính toán chuẩn xác năng lượng vận hàng mới được."
Nói khó cũng không khó, còn phải xem mạch suy nghĩ thế nào, giống như dự báo thời tiết vậy...
Bất quá, cũng không cần vội, còn tám mươi năm, thời gian tương đối dư dả.
Nhưng có một điều Tô Hạo khá lo lắng: Nếu tai họa lần này không phải thiên thạch va chạm thì sao?
Nhìn một đường tao ngộ gặp phải, cũng không phải kiếp này giống kiếp trước.
Tai họa ở kiếp này sẽ giống với kiếp trước sao?
Tô Hạo không biết.
Nếu không phải thiên thạch va chạm, vậy sẽ là gì?
Chỉ điểm này thôi đã khiến Tô Hạo vô cùng khó chịu, biết liền dễ nói, vấn đề ngay ở chỗ đó, thời điểm trước khi kiếp nạn ập tới, không ai biết hắn sẽ chết bởi thứ gì, quả thật khó lòng phòng bị.
Thời điểm lúc trước hỏi thăm Phong Thành, hắn còn mong Phong Thành nói có dị thường đấy!
"Binh đến tường chắn, nước đến đất chặn, đến lúc đó lại nhìn tình huống đi! Chỉ cần ta có sức mạnh cường đại, còn sợ tai kiếp gì đó sao?"
Một ngày nào đó, tai kiếp nhìn thấy hắn, cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống kêu một tiếng 'Duy lão đại'!
Trở lại căn cứ trong tiểu thế giới, Tô Hạo đem vấn đề tiểu hành tinh ném qua một bên.
Lại tiến nhập vào thí nghiệm chuyển đổi Nguyên thành 'Hợp Chất'.
"Mau chóng hoàn thành nghiên cứu ra chất hỗn hợp cùng hợp chất, sau đó dùng thời gian còn lại suy nghĩ phương pháp phá hủy Hàng Tinh! Sau khi hoàn thành, lại nghĩ biện pháp tìm hiểu quy luật vận hành năng lượng của vũ trụ..."
....
Mười năm thoáng cái trôi qua.
Bên ngoài biến hoá nghiêng trời lệch đất, nhưng căn cứ trong tiểu thế giới vẫn như cũ, chỉ là, Đại Cẩu một mực nằm trong phòng thí nghiệm, làm bạn với Tô Hạo lúc này đã chết già.
Thời điểm hấp hối sắp chết, Đại Cẩu đối với Tô Hạo phát động kỹ năng, Tô Hạo không tự chủ đặt chân lên trán Đại Cẩu, đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nó muốn cùng chủ nhân tương tác với nhau lần cuối.
Sau khi Đại Cẩu chết, Tô Hạo đem thi thể của nó đốt thành tro bụi, phỏng theo cơn gió, phiêu tán ra biển lớn, trở về với tự nhiên.
Lại đột nhiên một ngày nào đó, Phong Thành gửi một tin nhắn trong nhóm: "Hai vị lão đại, Hoà Pháp Sư đã ra đi, nghe nói trước khi lâm chung một mực muốn bái Duy lão đại làm sư phụ đấy! Ngày mai cao tầng hiệp hội Nguyên Pháp Sư tiến hành tiễn đưa lão nhân, hai vị lão đại đi không?"
Trầm tư một hồi, Tô Hạo nhắn lại: "Người chết đèn tắt, hết thảy hoá thành hư vô, ta liền không đi!"
Á Sơn cũng nhắn lại: "Phong Thành, ngươi quanh năm bôn tẩu ở bên ngoài, đại biểu chúng ta tới viếng vòng hoa đi!"
Phong Thành nói: "Tốt!"
Ngày hôm sau, Phong Thành xuất hiện ở thành phố Tân Kỳ, đi tới linh đường Hoà Pháp Sư, đưa lên ba vòng hoa, sau đó yên lặng rời đi.
Nói thật, sinh lão bệnh tử, Phong Thành cũng thấy nhiều rồi, trong lòng cũng không có nhận thức quá sâu, ba vòng hoa này, hoàn toàn xem trọng giao tình nhiều năm cùng Hoà Pháp Sư, tiễn đưa hắn đoạn đường cuối cùng mà thôi.
Dù sao, Phong Thành còn chưa cảm nhận được cảm giác chết già, ở kiếp trước lúc hắn mất cũng đang ở trạng thái đỉnh phong.
Hắn không thể giải thích vì sao, đối với người già, sau khi chết đi lại có cảm giác tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Vị trí 'Hoà Pháp Sư' của hiệp hội Pháp Sư, trước khi lâm chung được Hoà Pháp Sư chỉ định, chính là tổng hội trưởng khu Hoành Tuyên, hội trưởng Lạp Đạt đảm nhiệm!
Về phần nguyên nhân để Lạp Đạt làm 'Hoà Pháp Sư', cũng chỉ có bản thân Hoà Pháp Sư biết.
Đương nhiên, rất nhiều người đều suy đoán bởi vì hắn có mối quan hệ với Cổ Duy.
Bởi vì nghe nói tổng hội trưởng Lạp Đạt ở trong căn cứ Cổ Duy, đào tạo sâu hai năm, nhận được Cổ Duy tiên sinh chỉ đạo, tất nhiên có thể dẫn bước hiệp hội Pháp Sư đi xa hơn...
Đương nhiên, cũng không ai công khai đứng ra phản đối, dù sao cũng không có ai dám ở trước mặt Lạp Đạt, nói ra một chữ không!
Sau khi Hoà Pháp Sư qua đời, có thể đánh được Lạp Đạt Pháp Sư, cũng không nhiều lắm!
Đến cả mấy người có thể áp chế được Lạp Đạt lúc trước, hôm nay cũng không dám đứng ra cùng hắn tranh phong, bởi vì Lạp Đạt học xong những năng lực khác, trở nên vô cùng toàn diện, không có nhược điểm rõ ràng.
Có thể nói, trừ ba người Tô Hạo ra, hắn có thể xưng là người mạnh nhất trên thế giối.
Về phần những Đế Vương vị giam, sau khi bị Lạp Đạt đánh một trận thì vào tám năm trước đã được phê chuẩn, lấy thân phận người bình thường, tới thành phố Tân Kỳ sinh hoạt.
Sau khi trở về, bọn hắn mới phát hiện, thế giới này không còn như trước, đã xảy ra biến hoá rất lớn, bọn hắn xem không hiểu.
Bất quá, đối với đám Đế Vương mà nói, chỉ cần Nhạc Tiên Cung còn kinh doanh, bọn hắn có thể nhanh chóng dung nhập vào thế giới, không giống như hai lúa mới lên thành phố.
Đám Đế Vương cũng không dám nghĩ cách gây chuyện, bọn hắn hiểu rõ, thời đại thuộc về mình đã qua, có thể sống sót, đã là trời cao ban ân.
Đối với bọn họ mà nói, cứ như vậy nằm ngửa, hảo hảo hưởng thụ niềm vui nhân sinh, không có gì không tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận