Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 252: Nhân Tài A

Sau khi Tô Hạo trở lại 'Tiểu Viện Thần Hi', liền tìm Bạch đại tỷ đem nghi vấn của mình một hơi hỏi hết.
Cũng liền nhận được đáp án hắn muốn.
Hắn còn cơ hội kiểm tra thiên phú một lần nữa, bất quá cần phải tiêu phí một số tiền thật lớn.
Tài liệu tri thức về Triệu Hoán Sư có bán ở trong tiệm sách, nhưng mà đều là phần trụ cột, bộ phận tiến giai đều ở trong tay cái đại học viện, bất quá có thể hướng triệu hoán sư khác đưa ra yêu cầu mua.
Đệ tử tốt nghiệp Học viện Triệu Hoán Sư đều tự động gia nhập vào hiệp hội triệu hoán sư chính thức, được cấp giấy chứng nhận đặc biệt, nhưng mà cũng có rất nhiều triệu hoán sư không có giấy chứng nhận, trở thành triệu hoán sư tán tu.
Đã như vậy, không gian để cho Tô Hạo thao tác vô cùng lớn, không cần lo lắng phải vào được học viện Triệu Hoán Sư mới có thể học được tri thức.
Nói cách khác, kế tiếp có vào được học viện Triệu Hoán Sư hay không cũng không có quan hệ.
Đã như vậy, Tô Hạo dứt khoát không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này nữa, mà đặt ánh mắt của mình về cách làm sao để cảm nhận được lực chấn động của không gian.
"Ha ha ha!"
Đột nhiên một hồi tiếng cười truyền đến bên cạnh.
Tô Hạo giương mắt nhìn, nhìn thấy Bạch Sơn Tùng ôm bụng cười to đi tới, sau lưng còn bảy tám người cười theo.
Bạch Sơn Tùng sợ Tô Hạo nghe không rõ, lớn tiếng nói: "Ôi chao, còn tưởng rằng lợi hại lắm! Không nghĩ tới cũng không có gì khác chúng ta, cũng là người bình thường, ha ha ha!"
Không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mục tiêu trong lời nói lại rõ ràng, đám người này sau khi biết Tô Hạo không có thiên phú, liền chạy đến đây trêu ghẹo.
Bạch Sơn Tùng nói xong, đám người sau lưng lập tức phụ họa.
Bạch Sơn tùng lại nói: "Cũng không biết người nào, rất kiêu ngạo a, cho mình là giỏi nhất thiên hạ, không nghĩ tới kiểm tra xong hai má bị đánh đùng đùng, ôi chao, trên mặt hẳn là đau lắm!"
Không đợi Bạch Sơn Tùng nói tiếp, Tô Hạo lập tức nói: "Cảnh Nghĩa, hơi ồn rồi!"
Á Sơn bỗng nhiên đứng dậy, xương cốt toàn thân bạo vang, hướng đám người Bạch Sơn Tùng đi đến.
Bạch Sơn Tùng liền luống cuống không thôi, chỉ vào Á Sơn nói: "Bạch Cảnh Nghĩa, ngươi muốn làm gì! Ta cũng không chọc tới ngươi, còn muốn động thủ đánh ngươi sao? Dựa vào đâu?"
Á Sơn lộ ra nụ cười dữ tợn, cũng không trả lời, đạp một cái, liền xuất hiện trước mặt Bạch Sơn Tùng.
Một đám tung ra, hung hăng đánh vào mặt Bạch Sơn Tùng.
"Bành!"
Bạch Sơn Tùng kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài hai mét, té ngã trên mặt đất.
"Phanh phanh phanh!"
Lại qua một lát, liền có một đám người nằm trên mặt đất, khóc rống lên.
Lúc này Á Sơn đi tới trước mặt Bạch Sơn tùng, trực tiếp ngồi lên trên thân Bạch Sơn Tùng, hạ xuống liên hoàn đấm.
Tiếng cầu xin theo từng nắm đấm mà vang lên: "Ách.... Đừng đánh vào mặt mà ! ".
Nội tâm của Bạch Sơn Tùng lúc này đã tan vỡ, hắn thừa nhận mình rất hối hận, không có việc gì làm sao, sao lại trêu trọc hai tên hùng hài tử này?
Muốn trách thì trách vừa rồi mình vui hơi quá, nhất thời nhịn không được.
Vừa rồi còn cười thật tươi, hiện nay chỉ còn nước mắt...
Bạch Sơn Tùng không nghĩ ra, hai tên tiểu tử này lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, hắn đường đường cũng là người lớn, năm nay 10 tuổi, vậy mà thoạt nhìn đánh không lại hai tiểu thí hài ốm yếu này!
Thật sự đen đủi mà!
Mấu chốt nhất, bọn hắn đã sáu tuổi, cũng không phải mấy đứa nhóc năm tuổi, vì sao đánh người không biết nương tay một chút, trong nội tâm Bạch Cảnh Sơn đau khổ không thôi.
Ngược lại Tô Hạo cùng Á Sơn vô cùng ngạc nhiên, bọn hắn phát hiện tên Bạch Sơn Tùng này là một nhân tài khó tìm.
Năm trước đã bị đánh một trận thảm như vậy, vậy mà còn chưa nhớ đòn, mới trôi qua một năm đã quên đau khổ. Thực con mẹ nó là nhân tài a!
Ban đêm, Tô Hạo đánh thức Á Sơn, nói: "Đi, đi tìm triệu hoán sư."
Á Sơn nhẹ nhàng ngồi dậy: "Được!"
Hai người leo tường ra ngoài, bắt đầu du đãng trên đường phố.
Á Sơn vung tay vung chân, sau khi đạt được phù văn, hắn đã nghĩ muốn chơi lớn một phen, thử xem năng lực của mình thế nào, đêm này cuối cùng cũng có cơ hội!
Á Sơn nói: "Duy lão đại, chúng ta đi đâu tìm triệu hoán sư đây?"
Tô Hạo lắc đầu nói: "Cứ tùy tiện dạo chơi, nhìn xem có vận khí tốt gặp được mấy người không!"
Kỳ thật biện pháp tốt nhất là tới học viện Triệu Hoán Sư tìm, mà bây giờ đang ở kỳ nghỉ, triệu hoán sư ở đó cũng không được mấy người.
Trước mắt Tô Hạo đã có 4 mẫu gien về triệu hoán sư, bao gồm tiểu cô nương kia là bốn người, nhưng chút số liệu đấy hoàn toàn chưa đủ, để muốn phân tích ra điểm khác nhau giữa người bình thường với triệu hoán sư, cần số liệu càng nhiều hơn nữa.
Thông qua bốn mẫu này, Tô Hạo có thể tập trung vào vị trí khu vực gien, nhưng vẫn hoàn toàn không thể xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận