Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1047: Siêu Phàm Nhập Thánh Thành Tiên Nhân (1)

Sau khi đem bản thể Á Sơn cùng Phong Thành giấu vào trong Không Gian Cấp Hai, Tô Hạo lại dùng 'Mịch Linh Tinh Thần Chi Nhãn' quan sát Vận Sóng, triệt để thấy chúng biến mất trong tầm mắt của Tô Hạo.
Cho tới bây giờ, ba người bọn hắn là 'dân nhập cư trái phép', sau khi che giấu 'Hệ thống vận rủi' tập trung, đạt được trình độ tiêu diêu tự tại nhất định.
"Bất quá, trước khi lý giải Vận Sóng triệt để, đem Vận Sóng khống chế trong tay, còn quá không an toàn, phương thức hiện tại, cũng chỉ là đem bản thể giấu đi mà thôi.
Nếu suy đoán của ta về bản chát của Vận Sóng không sai, vậy ảnh hưởng do ta tạo thành, thuộc về loại không thể tiêu trừ, sẽ theo thời gian tích lũy năng lượng, về sau bùng nổ.
Vì vậy, trước khi bảo đảm an toàn tuyệt đối, ta cũng cần phải rời khỏi Lam Quang, đi tới một khoả tinh cầu khác."
Hôm nay chỉ cần có Tiểu Thế Giới hay Định Vị Thạch, hắn liền có thể thông qua 'Truyền Tống' qua lại tự nhiên, bỏ qua khoảng cách Vũ Trụ.
Hắn dừng lại ở trên Lam Quang hay những Tinh Cầu khác, đã không có gì khác nhau.
Theo Tô Hạo suy đoán, Vũ Trụ có lộ tuyến vận hành của riêng mình, sự xuất hiện của hắn, sẽ làm nhiễu loại tiến trình vận hành này, lại dưới tác dụng của 'Hệ Thống Vận Rủi', phản hồi năng lượng nhiễu loạn về phía hắn, hình thành đủ loại chuyện 'ngoài ý muốn'.
Nhưng ở trong cách nhìn của hắn, loại phản hồi này, không phải sẽ xảy ra, mà do có 'Hệ Thống Vận Rủi' tồn tại, mới có thể khiến năng lượng nhiễu loạn phản hồi về.
Tựa giống như một chum nước, thả một viên đá vào trong, sẽ tạo thành gợn sóng sau đó hội tụ lại vị trí tảng đá được thả vào, nhưng nếu như đem tảng đá này ném ra biển rộng thì sao? Gợn sóng được sản sinh ra sẽ hội tụ về sao....
Từ mắt thường nhìn thấy, đáp án là không.
Gợn sóng do tảng đá tạo thành, rất nhanh sẽ bị mặt biển rộng tiêu hoá, năng lượng được sinh ra, cũng khó lần nữa hội tụ lại điểm cũ.
Vì vậy, chỉ cần Tô Hạo đem thứ giam cầm hắn là 'Hệ Thống Vận Rủi' phá đi, triệt để dung nhập vào trong Vũ Trụ rộng lớn, như vậy nhiễu loạn mà hắn sinh ra, sẽ không xuất hiện một tia gợn sóng nào.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một nhân loại nhỏ bé, so với Vũ Trụ rộng lớn , thì quá mức nhỏ bé rồi.
Vũ Trụ rộng lớn có thể tiêu hoá hết thảy mọi thứ!
Hiện tại, hắn đã thấy được 'Vận Sóng', đã có một bước để bắt đầu, tìm được 'Hệ Thống Vận Rủi' là điều nằm chắc trong tay.
"Có lẽ, năng lực đặc thù của Phục Nhãn Tộc , có thể mang đến kinh hỉ cho ta."
Tô Hạo nghĩ tới đây, không khỏi càng chờ mong.
Tô Hạo tiện tay truyền tống về Tiểu Thế Giới nghiên cứu, phát hiện cháu ngoại nữ Vĩnh Hoa đợi hắn ở ngoài cửa phòng thí nghiệm, không ngừng lưỡng lự, trong tay cầm một chiếc hộp lớn.
Hắn đi lên phía trước: "Vĩnh Hoa, ngươi tới đây làm gì?"
Vĩnh Hoa nghe được giọng nói của Tô Hạo, mãnh liệt quay đầu, vô cùng kinh hỉ: "Cậu!"
Nàng đem chiếc hộp trong tay đưa cho To Hạo , vẻ mặt tràn đầy nét vui vẻ nói: "Đây là thịt viên mà mẹ cháu làm cho cậu , ăn rất ngon, cháu mang đến đây cho cậu nếm thử."
Cực kỳ giống việc có món ngon đem chia sẻ cho bạn tốt.
Tô Hạo thuận tay nhận lấy, cười nói: "Được, ta đây liền nhận. Được rồi , ngươi trở về học bài đi!"
Nói xong, Tô Hạo loé lên, biến mất tại chỗ, về tới phòng thí nghiệm.
Mà Vĩnh Hoa cũng kích động toàn thân run rẩy, thẳng đến khi Tô Hạo biến mất, nàng còn không xác định, vậy mà cậu cả nhận lấy lễ vật do nàng mang tới.
Ánh mắt của nàng trở nên sáng long lanh, dường như thế giới có thêm nhiều màu sắc.
Tô Hạo trở lại phòng thí nghiệm, tiện tay đem thịt viên đưa tới bên cạnh bản thể, Ý Thức trở lại bản thể, nhâm nhi thưởng thức, khó được dịp khen: "Mùi vị cũng không tệ lắm!"
Đối với mỹ thực, To Hạo chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nghiên cứu cùng thưởng thức mỹ thực, chính là hai niềm vui lớn nhất của Tô Hạo.
Hắn vừa ăn, vừa nghĩ tới Á Sơn cùng Phong Thành, đem chiếc hộp không còn thừa nhiều lắm đem đến trước mặt Á Sơn cùng Phong Thành: "Món ăn do cháu ta đưa tới, các ngươi nếm thử đi."
Á Sơn cùng Phong Thành liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Cháu ngoại nữ quá tốt rồi? Chẳng lẽ biết hai người bọn họ.
Mở ra chiếc hộp, bọn họ mới biết mình nghĩ nhiều rồi... Thịt viên bên trong không còn bao nhiêu. Hai người càng thêm cảm động: Duy lão đại vậy mà nhớ tới hai người chúng ta! Cảm giác được coi trọng thật tốt.
Phong Thành chỉ chỉ hình dạng của mình cùng Á Sơn, không chắc nói: "Á Sơn lão đại, chúng ta dùng [Thần] ăn sao? Đây chính là thịt viên mà Duy lão đại tự mình đưa tới, cứ như vậy ăn, cảm thấy có chút thiếu sót, ta nghĩ nên dùng bản thể để ăn."
Á Sơn không phải cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng vấn đề là bọn họ không biết bản thể của mình ở nơi nào, muốn dùng bản thể ăn cũng không được!
Á Sơn vô thức duỗi ra móng vuốt gãi gãi đầu, suy nghĩ, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết cách giải quyết, vì vậy nói: "Không sao, ăn đi, có thể nếm được đã là thành tựu."
Sau đó hắn cầm lên một cục thịt viên, ném vào trong miệng nhấm nháp, một cỗ hương vị khó hiểu tràn đầy trong đầu óc, vừa mặn, vừa tanh.
Tổng kết lại mà nói, chính là khó ăn! Nghĩ mãi cũng không rõ vì sao món ăn thoạt nhìn ngon miệng, nhưng mà bỏ vào trong miệng, lại khó ăn như vậy? Một chút hương vị cũng không có.
Hắn thiếu chút nữa phun ra, nhưng nghĩ đến đây là thứ Duy lão đại cho mình, cứng rắn nuốt vào bụng.
Sau đó duỗi ra một ngón tay cái khen: "Ngon!"
Vẻ mặt Phong Thành cũng tràn đầy mong đợi ăn một viên, sau đó gương mặt bắt đầu đình chỉ, vặn vẹo, trợn to mắt nhìn Á Sơn:" Á Sơn lão đại, ngon sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận