Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 141: Duy Lão Đại Hảo

Nghiên cứu giằng co mất một tháng, một tháng nay, Tô Hạo đều co đầu rút cổ trong phòng thí nghiệm, đối với chuyện phát sinh trước và sau khi tiến hóa đều quát sát cùng thăm dò cẩn thận.
Mà hết thảy sinh hoạt cần thiết như ăn uống, giặt quần áo, đều do Á Sơn chịu trách nhiệm quản lý.
Cuộc sống như vậy, khá vui thích, so với kiếp trước ngồi xổm ở trong hang động đâu chỉ hơn gấp trăm lần?
Tô Hạo cũng ở trong một tháng này, đã tìm được đáp án.
Hắn từ trong nhiều đoạn mã gien, liền tìm ra được quá trình tiến hóa nguyên vẹn.
Tận mắt nhìn thấy cách hợp thành chất CRISPR Cas9.
Trình tự sửa chữa gien cũng vô cùng rõ ràng.
Thu hoạch đoạn gien ngắn, thêm cơ sở dữ liệu của gien sinh sản vũ khí, phục chế cơ sở dữ liệu gien, mang theo đoạn gien ngắn tìm kiếm ghép đôi, ghép đôi thành công, cắt bỏ đoạn gien, cắm vào đoạn gien siêu phàm, chữa trị khép lại, bắt đầu sử dụng.
Không ngờ quá trình đơn giản dễ hiểu như vậy.
Tô Hạo dường như đã mở ra tương lai sau này.
"Ha ha ha!"
Trong phòng thí nghiệm truyền đến tiếng cười dễ chịu.
Á Sơn cùng Thái Ny ở bên ngoài lập tức bối rối chạy vào trong phòng thí nghiệm của Tô Hạo.
Á Sơn đẩy chưa ra liền nhìn thấy Tô Hạo một thân áo trắng, đang xiên xiên vẹo vẹo ôm lấy eo cười cười, vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nói: "Duy lão đại, ngài không sao chứ!"
Thái Ny ôm đầu chuột trắng nhỏ, trợn tròn mắt, sợ hãi nói: "Duy thúc, thúc tỉnh lại đi!"
Sau đó quay đầu nhìn phụ thân mình, nói: "Cha, Duy thúc không phải xảy ra vấn đề rồi chứ?"
Cũng khó trách Á Sơn cùng Thái Ny lo lắng như vậy.
Các nàng ngày đêm chiếu cố Tô Hạo, biết rõ Tô Hạo rất lâu rồi chưa có đi ngủ, suốt ngày nhắm mắt ngồi ở trên giường, cũng không biết suy tư điều gì, mặt mày thì tiều tụy.
Duy lão đại cường đại đến mức như vậy, vậy mà tiều tụy, ánh mắt đen sì, giống như mất ngủ ngàn năm, thập phần đáng sợ, từ đó có thể thấy trong nội tâm Duy lão đại đang bị thứ gì tra tấn.
Á Sơn vô cùng hoài nghi, hẳn Duy lão đại tưởng niệm cô nương nhà nào rồi. Thế nhưng Duy lão đại mới khoản mười tuổi, sự tình cưới vợ sinh con cũng không cần phải vội a!
Tiếng cười Tô Hạo dần dần dừng lại, nhìn thấy Á Sơn cùng Thái Ny, lập tức nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ có chút hơi vui mà thôi, hiện đã bình thường trở lại. Đi thôi, ngày hôm nay ta rất cao hứng , sẽ mời các ngươi ăn một bữa!"
Tô Hạo nghĩ một lát, vỗ tay quyết định nói: "Hôm nay ăn cá xào cà chua, sườn ướp muối tiêu, viên thịt, cánh ướp ngũ vị, thịt hầm, nấm hương hợp trứng.."
Tô Hạo kích động đi ra ngoài, đột nhiên dừng chân lại: "Chuyện này... Á Sơn, ngươi đi chuẩn bị thức ăn giùm ta! Ta tính làm cơm mời các ngươi ăn một bữa, nhưng hiện tại cũng quá mệt rồi, phải về ngủ một chút, tí nữa có thức ăn thì kêu ta dậy."
Á Sơn cùng Thái Ny nghe vậy thì chỉ biết câm nín.
"Bành!"
Tô Hạo đem cửa phòng thí nghiệm đóng lại, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, không nên hỏi vì sao hắn không về phòng ngủ, bởi vì hắn thích ngủ ở đây rồi.
Ngoài cửa Á Sơn lúc này mới ấp úng đáp: "Được, Duy lão đại!"
Thái Ny giật giật lấy áo Á Sơn, nói: "Cha, người biết làm những món này sao?"
Á Sơn gãi gãi đầu, nói: "Không biết!"
Thái Ny lại hỏi: 'Chúng ta làm sao bây giờ? Còn cần làm nhưng món này không?"
Lông mày Á Sơn nhíu lại, nói: "Làm, đương nhiên phải làm, Duy lão đại đã kêu rồi, chúng ta tất nhiên phải làm, đi vào nội thành mời sư phụ nấu ăn tốt nhất đến làm giùm chúng ta!"
Thái Ny thò tay bóp con chuột trong ngực, ánh mắt sáng lên: "Ý kiến hay!"
Con chuột lập tức la hét: "Chi... chi chi !"
Một giấc ngủ của Tô Hạo, trọn vẹn mất hai ngày, mà đồ ăn của hắn gọi, cũng không ăn được, bị Á Sơn cùng Thái Ny xử hết.
Cũng không phải Á Sơn không kêu Tô Hạo dậy, mà Tô Hạo ngủ như chết mất rồi, kêu không được!
Hai người bọn họ cũng không dám lớn tiếng kêu, chỉ dám nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nhẹ giọng hô: "Duy lão đại... Rời giường ăn cơm..."
Đương nhiên là kêu không được.
Sau đó Á Sơn cứ cách mỗi buổi, sẽ mời đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, nhưng mỗi lần vậy Tô Hạo đều không có tỉnh, cuối cùng tiện nghi cho hắn với Thái Ny.
Thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, Tô Hạo mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là đồ ăn mình gọi, lẩm bẩm nói:" Đồ ăn ta gọi chắc làm cũng xong rồi nhỉ!"
Hắn cũng không tiến vào quả cầu không gian nhìn thời gian, trực tiếp đẩy cửa đi ra, sau khi ngửi thấy mùi thơm ở trong phòng khác, Tô Hạo tiến vào, chỉ thấy một bàn thức ăn nóng hổi đã được dọn lên!
Hắn lập tức vui vẻ cười cười: "Xem ra ta không đến muộn! Cũng vừa vặn."
Á Sơn cũng cười: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Ai bảo Tô Hạo là lão đại? Lão đại nói gì cũng đều đúng.
Thái Ny dùng sức bấm vào người con chuột nhỏ nén cười.
Tô Hạo nói: "Mau mau ngồi xuống ăn, bữa tiệc này ta tính mời các ngươi đấy."
Ăn uống no say, Tô Hạo đứng dậy, hung hăng duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Ta đi rửa mặt một phen, các ngươi cứ ăn tiếp đi!"
Sau khi giải mã được sự huyền bí của gien, tâm tình Tô Hạo trở nên dị thường sung sướng, dường như tất cả áp lực ở trong lòng hắn đều đã được giải quyết, trạng thái tinh thần dị thường sinh động.
Về phần cảnh giới siêu cao trong truyền thuyết "Không thích, không buồn", Tô Hạo lúc này vẫn còn chưa đạt tới.
Nghe nói tâm trí con người chia làm bảy cánh giới.
Theo thứ tự là "Giai Đoạn Bản Năng", "Phát Hiện Căn Nguyên", "Tiếp Nhận Bản Thân", "Tri Hành Hợp Nhất", "Chăm Chú Quên Mình", "Lợi Tha Từ Bi", "Khai Ngộ Giác Tỉnh".
Mà cảnh giới tâm trí Tô Hạo lúc này, vẫn còn nằm ở trong tầng thứ ba "Tiếp Nhận Bản Thân", nếu hắn gặp được sự tình vui vẻ, cũng sẽ không giấu đi, mà trực tiếp thổ lộ ra ngoài.
Thời điểm hắn đặt đến cảnh giới thứ năm, liền có thể hiểu rõ mọi quy luật vạn vật, tâm tình cũng ít chấn động, từ đó chân chính làm được "Không Thích, Không Buồn.
Tô Hạo rửa mặt xong, bộ pháp nhẹ nhõm, đi dạo Lâm Thành.
Trên đường đi, người nhìn thấy Tô Hạo liền tươi cười chào hỏi: "Duy lão đại! Hảo!"
"Duy lão đại hôm nay thật sự có tinh thần a!"
"Buổi chiều tốt lành, duy lão đại!"
Tô Hạo đi một vòng, gặt hái vô số lời khen, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà quay về căn cứ.
Nhưng nếu như người khác nhìn thấy Tô Hạo mà không chào hỏi thì sao đây?
Tô Hạo ngược lại cũng không sao cả, nhưng chó săn của hắn "Tự Lâm Hội" vào màn đêm buông xuống, sẽ vụng trộm trói người lại, sau đó tẩn cho người đó một trận, trước bắt đọc thuộc quy tắc trong thành, sau đó bắt niệm "Duy lão đại hảo!" đến hừng đông.
Bởi vì người trong Tự Lâm Hội coi Tô Hạo như vị thần, đem lời nói của Tô Hạo, như là thánh ngôn phải làm.
Chuyện này chỉ có thể nói, Á Sơn dùng xương cốt của mình đi tẩy não vô cùng tốt, tất cả mọi người đều bị cải tạo rất khá.
Tương lai Tự Lâm Thành sẽ thế này.
Tô Hạo trở lại căn cứ, ý định của hắn bây giờ là tiến hóa lên dị nhân cấp hai [Hoành Hành Giả].
Sau khi tiến hóa thành [Thân Giáp Nhân], trải qua một tháng này, huyết khí của Tô Hạo đã bạo tăng đến một độ cao chưa từng có, đặt ở kiếp trước, cũng gần bước chân vào cảnh giới Tông Tổ cấp, mặc dù chưa mạnh bằng Nhân Vương, nhưng cũng tiệm cận.
Nói không chừng một khi tiến hòa thành [Hoành Hành Giả], huyết khí của hắn sẽ lần nữa tăng vọt, vượt qua Nhân Vương không phải vấn đề.
Mà phạm vi ra-da của hắn, từ lúc cường độ huyết khí bạo tăng, cũng lần nữa mở rộng, đạt đến phạm vi cực hạn bốn nghìn năm trăm mét. Đã có thể bao trùm toàn bộ Lâm Thành.
"Đi vào thế giới này, lực lượng lần nữa tăng lên! Như vậy kế tiếp, phải làm cho loại lực lượng này, chân chính biến thành đồ đạc của mình để có thể mang đi đến thế giới khác! Cas9, ngươi chạy không thoát đâu!"
Làm thế nào để tạo ra Cas9 mà không có công cụ hiện đại đây?
Tô Hạo đã có một ý tưởng cam đảm trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận