Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 311: Ngươi Không Được Qua Đây

Đường Hải Dịch thấy Tô Hạo cầm đao xông lên, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hắn khống chế Dực Long dưới thân mau chóng lui lại phía sau, cùng lúc đó, chính đầu triệu hoán thú cất cánh, phóng tới tên tiểu tử kia.
Đường Hải Dịch cười thầm: "Bạch Cảnh Trung, ngươi tuy rằng thiên tài, nhưng còn quá trẻ tuổi, chiến đấu của Triệu Hoan Sư, vĩnh viễn lấy bảo vệ bản thân làm chủ. Lúc này đến phiên Triệu Hoán Sư cầm đao lên đánh nhau? Có khác gì lao lên chịu chết không, kinh nghiệm chiến đấu non nớt, trả giá đi!"
Hắn duỗi ra mười ngón tay, phân biệt điều khiển từng triệu hoán thú bất đồng, phụ trợ sử dụng kỹ năng.
Tiếp cận!
Ngón trỏ Đường Hải Dịch vẽ ra, một con Dực Long khác lao về phía trước, mở miệng phun ra axit.
"Axit Hỏa Diễm."
"Phốc!"
Một cỗ Axit giống như cơn mưa hướng Tô hạo lao tới.
"Hỏa Tinh."
Một con Phượng Hoàng giang ra hai cánh, bắn vô số đốm lửa nhỏ vào bên trong axit.
"Bùm!"
Trong nháy mắt Axit xuất hiện hỏa diễm màu xanh da trời, như là vụ nổ bạo tác, hỏa diễm lan rồng, che đậy hướng Tô Hạo.
Đường Hải Dịch cười cười đắc ý, đây chính là tổ hợp kỹ năng của sủng thú hệ phi hành của hắn.
"Vân chữa xong đâu!" Đường Hải Dịch thừa lúc Tô Hạo bị ngăn cản tầm mắt, ngọn tay vẽ ra, một con quạ sắt từ phía sao lao tới, mở ra trạng thái hắc vũ, hai cánh vung lên.
"Phốc, phốc, phốc...."
Vô số lông sắt bay về phía trước rồi nổ, như là mưa to không dứt nước, lọt vào bên trong hỏa diễm, không cách nào tránh thoát.
Mà chiêu này, chính là đòn sắt thủ của hắn, mũi tên lông vũ kích động của Thiết Linh Nha.
Chỉ cần bị ghim trúng một cái, thân thể sẽ nhanh chóng tê liệt, mất đi năng lực hành động.
Mà dưới công kích dày đặc như vậy, Bạch Cảnh Trung tuyệt đối không kịp chuẩn bị, không cách nào né tránh!
Thắng chắc rồi!
"Hồ !"
Ngọn lửa nóng bỏng đột nhiên bạo động, một cỗ lốc xoáy xuất hiện ở giữa ngọn lửa, khiến ngọn lửa tản ra bốn phía, mà những lông vũ kịch độc bắn tới, mạnh mẽ bị thổi bay ngược về, rơi lả tả bốn phía.
Đồng tử Đường Hải Dịch co rụt lại, nụ cười trên mặt cứng ngắc: "Đó là cái gì?"
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, một bóng dáng từ trong hỏa diễm xông ra, chính là Tô Hạo nâng đao.
Đường Hải Dịch tuy rằng ngây người, nhưng cũng vô thức tiến hành điều khiển một sủng thú tiến hành chặn đường Tô Hạo, móng vuốt sắc bén nhắm ngay đầu Tô Hạo đập xuống.
Nhưng chỉ thấy ánh đao lóe lên, lông chim bay đầy trời, mà sủng thú chặn đường kia cũng bị chia tách thành hai đoạn, vô lực rơi xuống mặt đất.
Tốc độ Tô Hạo cũng không giảm, sau khi giết chết triệu hoán thú liền lao thẳng tới Đường Hải Dịch.
Hai mắt Đường Hải Dịch mở rộng, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn cũng thấy Tô Hạo vừa vung đao, sau đó sủng thú của mình bị chia thành hai nửa."
"Cái quái gì vậy?"
Đường Hải Dịch cố gắng trấn định, chỉ huy triệu hoán thú tiến hành công kích.
Triệu hoán thú ở phía trước đã không kịp quay đầu tấn công, nhưng ở cạnh hắn có ba con triệu hoán thú có thể sử dụng.
Hắn lập tức điều khiển ba đầu sủng thú thay đổi phương hướng, chia ra ba hướng đánh về phía Tô Hạo, các loại kỹ năng cũng thuận thế phát động: "Tuy đao ngươi cũng rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có một thanh, ta đồng thời điều khiển ba con triệu hoán thú tấn công, nhìn ngươi làm sao phản ứng!"
Nhưng mà điều khó tin xuất hiện, chỉ thấy trường đao trong tay tiểu hài tử lóe lên, chém ra ba cái.
Dưới ánh mặt trời tàn ảnh lưu lại.
Sau đó ba con sủng thú đầu thân chia lìa, huyết dịch phun ra, rơi xuống mặt đất.
Trong đầu Đường Hải Dịch lập tức toát ra ý niệm: "Chạy !"
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức sử dụng Dực Long dưới thân toàn lực chạy trốn.
Đầu Dực Long này ở trong sủng thú hệ phi hành, thuộc loại có tốc độ phi hành nhanh nhất, hắn có lòng tin mình có thể thoát khỏi tay Tô Hạo.
Sau khi Dực Long điên cuồng bay đi, hắn nhịn không được quay đầu lại quan sát, vừa mới nhìn qua, liền lập tức khiến hắn cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
"Tốc độ làm sao lại nhanh như vậy !"
Đường Hải Dịch biết rõ tầm quan trọng của tốc độ, đây là kỹ năng vô cùng quan trọng để truy đuổi hay tẩu thoát, mà đầu Dực Long Trường Vĩ này của hắn, chính là một con triệu hoán thú cấp S, là loại sủng thú có tốc độ phi hành nhanh nhất, nếu không cũng không được dùng để bảo mệnh cho hắn!
Nhưng mà hắn đâu thể nào nghĩ đến, vậy mà còn có sủng thú có tốc độ phi hành nhanh hơn Dực Long Trường Vĩ của mình!
Hắn đâu có biết, danh xưng [Thiên Không Vương] này, đâu phải chỉ đề mà gọi?
Tô Hạo cưỡi [Thiên Không Vương] Hồng Tai Tín Điểu nhanh chóng tiếp cận, khoảng cách tới gần năm thước, rõ ràng nhìn thấy Đường Hải Dịch toàn thân run sợ phía trước, nước mắt nước mũi đồng thời mà phun ra, dùng thanh âm tuyệt vọng khẩn cầu nói: "Bạch Cảnh Trung, tha cho ta một mạng, ta nhận thua! Ta có tiền, ngươi muốn cái gì cũng được, cho ngươi hết!"
Đồng thời điều khiển Dực Long Trường Vĩ dưới thân làm ra các loại động tsac, ý đồ thoát khỏi truy kích của Tô Hạo.
Biểu cảm của Tô Hạo không thay đổi, trường đao trong tay khẽ điều hướng, [Thiên Không Vương] nhìn chăm chú vào Dực Long ở phía trước.
Đường Hải Dịch quát: "Ngươi không được qua đây!"
"Bá!"
Trường đao lóe lên, chiếc đầu Đường Hải Dịch cùng Dực Long cùng nhau bay lên, máu tươi phun ra như mưa.
Tô Hạo quay đầu, bay tới đám triệu hoán thú đang cuồng loạn kia.
"Phốc!"
Một ánh đao dài hiện lên, đem tất cả sủng thú chia thành hai nửa.
Hướng phía dưới liếc qua, Tô Hạo chậm rãi thu hồi trường đao, hướng phía thành phố bay tới.
Kế tiếp, còn một tên Triệu Hoán Sư cần Tô Hạo xử lý.
Nơi này là vùng ngoại ô cách xa thành phố, ở trên một cánh rừng rộng lớn, từ khi căn biệt thự bị Tô Hạo phá hủy, không phải lo camera sẽ quay lại hành động của hắn, đồng thời bên trong Ra-da của Tô Hạo, xung quanh đã không còn người nào khác.
Trận này đơn giản là đồ sát đến từ một phía, không cần lo lắng người khác biết rõ, duy nhất tên Đường Hải Dịch đã chết, chết đến nỗi không thể chết lại.
Mà bên kia, tổ chức đã thành lập xong đội phi hành để đánh lén Tô Hạo, nhưng chậm chạp không thấy mệnh lệnh công kích, chỉ có thể ở nguyên một chỗ ngây ngốc chờ đợi.
"Đội trưởng, vì sao lâu vậy rồi còn chưa có mệnh lệnh?"
Đội trưởng là một trung niên râu ria, hắn nhìn máy truyền tin trong tay, không có bất kỳ phản hồi gì, nhíu mày nói: "Không biết, hẳn là có sự tình gì đi!"
Một đội viên trong đó nói: "Vừa mới nghe được tiếng nổ lớn truyền đến từ khu Bắc Giao, có thể hay không cùng liên quan đến chuyện này?"
Có người thì quan tâm chuyện khác: "Nếu đổi ý rồi? Chúng ta còn nhận được tiền không?"
Tô Hạo đi tới phụ cận khu biệt thự của Hàn Nhân Kiệt, sau khi hạ xuống, tìm một chỗ không người, đem chín đầu sủng thú còn lại của bản thân triệu hoán ra, mà chính hắn, cũng biết thân thành [Cương Giáp Vương], ẩn nấp xuống lòng đất, biến mất không thấy đâu..
Ở chỗ này dùng đạn pháo rõ ràng không quá phù hợp, vì vậy Tô Hạo quyết định thay đổi mạch suy nghĩ.
Sách lược của hắn rất đơn giản, phái ra triệu hoán thú trực tiếp công kích, quang minh chính đại nói với mọi người, Tô Hạo hắn đã đến.
Mục đích chỉ có hai cái:
Một là dùng sủng thú hấp dẫn lực chú ý, thuận tiện để cho hắn lặng lẽ tiến vào phía sau, đem người giết chết, sau đó rời đi.
Cái khác cũng đồng dạng uy hiếp với người khác, nói cho tất cả mọi người biết, hắn có năng lực xuyên thủng đội ngũ bảo vệ, giết chết mục tiêu được bảo hộ."
Để cho bọn họ đều có chỗ cố kỵ, là khi động thủ với Tô Hạo, trước tiên phải nghĩ có đáng giá để làm hay không.
Làm như vậy mặc dù có thể bị trả thù mãnh liệt, nhưng cũng có chút lợi ích, có thể giảm bớt được rất nhiều người cả gan chạy tới quấy phá.
Về phần vẫn muốn tập kích, Tô Hạo tỏ vẻ không sợ chết thì cứ tới đây!
Mười con sủng thú của Tô Hạo rất nhanh bị người khác phát hiện, tiếng chuông cảnh báo vang lên, rất nhanh liền lâm vào một mảnh hỗn chiến.
Mà Tô Hạo một bên thao túng điều khiển sủng thú tiến hành chiến đấu, một bên lẩn vào phía dưới đi đến chỗ Hàn Nhân Kiệt.
'Chuyển Hóa Thép' bắt đầu bao phủ toàn bộ căn biệt thự, dưới chân Hàn Nhân Kiệt lặng lẽ xuất hiện một đoạn phù văn.
"Tia Chớp cấp 2".
Một đạo điện quang sinh ra, hung hăng bổ vào trên người Hàm Nhân Kiệt đang ngây ngốc, làm cho hắn hôn mê, ngã thẳng xuống mặt đất.
Nhưng mà tiếng trầm đục như trong tưởng tượng không có truyền ra, thân thể Hàn Nhân Kiệt như rơi xuống mặt nước, vậy mà chìm xuống lòng đất, biến mất không thấy đâu, mà căn phòng có thể chống lại bom nguyên tử này, lần nữa trở lại nguyên dạng.
Lúc này ở bên ngoài một tên tùy tùng vội vàng chạy vào: "Thiếu gia, Bạch Cảnh Trung vậy mà đánh tới rồi, bây giờ đang ở bên ngoài..."
Hắn nghi hoặc nhìn trái nhìn phải: "Thiếu gia! Thiếu gia?"
Sau đó lẩm bẩm nói: "Thiếu gia đâu rồi, lúc này mà còn đùa giỡn! Muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận