Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 97: Nắm Bắt Cơ Hội (2)

Lại qua thêm mười ngày, Tô Hạo cầm ra một quả cầu lớn hơn lần trước ra ngoài.
Vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Sau khi cẩn thận kích hoạt quả boom, hắn lập tức chạy trốn ra xa, trốn sau một tảng đá lớn.
Lần này thời gian kích nổ là mười giây, vô cùng an toàn.
"Oành !"
Một tiếng nổ mạnh vang lên rung trời, lỗ tai Tô Hạo trong nháy mắt bị chấn động vù vù.
Trái tim thiếu chút nữa mà ngừng nửa nhịp.
"Mả mẹ nó! Trâu quá!."
Tô Hạo đi tới trước hố bom, nhìn đường kích hố sâu hơn mười mấy mét, uy lực này đến cả võ giả cảnh giới Thái Sư chưa chắc đánh ra được.
Hơn nữa, võ giả Thái Sư mà ăn phải qua boom này, không kịp chuẩn bị, dù cho có áo giáp chống dỗ, cũng có thể mất nửa cái mạng, tuy nhiên có phòng bị trước, hoặc né tránh, thì cũng có thể chịu nổi.
"Ừ, thử cường hóa thêm một phen, thử xem trăm miếng phù văn "Bộc Phát"' hiệu quả ra sao?"
Chỉ là một quả boom cấp Thái Sư, hiển nhiên đây không phải thứ Tô Hạo mong muốn, thứ hắn cần là một quả cầu có thể giải quyết mọi phiền não của bản thân.
"Tuy nhiên, tài liệu có chút không đủ, phải đến thành gần đây để bổ sung."
Nhưng mà một thân áo giáp của Tô Hạo cũng quá rêu rao rồi, nói không chừng sẽ bị người ta nghi ngờ là "Phù Văn Sư Áo Giáp Bạc." đưa tới việc bị người ta đuổi bắt.
Vì vậy, hắn đợi đến khi bay đến ngoài trấn nhỏ, sẽ đem cánh phía sau áo giáp giấu kỹ, lại hóa trang một chút rồi mới vào thành.
Thời điểm Tô Hạo bay trên trời cao, có thể nhìn thấy thị trấn nhỏ ớ phía xa, hắn bắt đầu hạ thấp độ cao.
"Hả? đó là cái gì?"
Chỉ thấy trong tiểu trấn chậm rãi bay lên khói lửa dày đặt, tựa như xảy ra hỏa hoạn.
Tô Hạo quyết định không vội vàng tiến vào tiểu trấn, mà đổi sang hình thức bay Tĩnh Âm, rất nhanh bay lên cao, đi vào tầng mây trong trấn, xuyên thấu qua tầng mây khẽ nheo mắt quan sát.
Nhưng phát hiện có một chút lúng túng, bởi vì cao quá nên nhìn không rõ.
Còn thiếu một cái kính viễn vọng, phù văn mới có thể giải quyết, Tô Hạo hạ quyết tâm khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.
Tuy nhiên bây giờ...
Bay thấp một chút? bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Bị phát hiện thì bị phát hiện chứ, ai có thể làm gì hắn? Cùng lắm bay đi là được.
Nghĩ xong, Tô Hạo liền hạ thấp độ cao, bay khoản độ cao bảy tám trăm mét.
Lúc này hắn đã thấy rõ chuyện gì xảy ra phía dưới.
Ở giữa thị trấn có một cái bàn lửa cực lớn, xung quanh tụ tập vô số dân trấn, lặng im nhìn ánh lửa hừng hực thiêu đốt.
Lúc này, thủ vệ đội của thị trấn đang đem từng cuốn thư tịch ném vào trong đó.
Đây chính là hai quyển sách mà Tô Hạo bán ra, Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải.
Tô Hạo im lặng.
Hắn bay ra khỏi bên ngoài thành, sau khi hạ cánh, trang điểm toàn thân một chút, lại trang điểm cho mình thành một người khác, hắn mới đi vào thị trấn, thẳng đến quảng trường trung tâm.
Sau khi hỏi thăm nhiều người, hắn cũng biết được chân tướng sự tình.
Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải bị liệt vào sách cấm, không cho phép bất luận kẻ nào tư tàng, một khi bị phát hiện, lập tức bị bắt bỏ vào trong lao, phán xử tội nặng nhất, sau đó bị xử quyết.
Hơn nữa, nếu có người báo án sẽ được ban thưởng một đồng vàng!
Vì vậy rất nhiều người đều luống cuống, nhao nhao đem sách mua được, lấy ra nộp lên, ném vào đống lửa.
Cũng có kẻ không muốn, nhưng sau khi thấy mấy người khác bị bắt, liền nhao nhao đi nộp, hiệu quả cấm sách liền trở nên nổi bật. Tuy nói không nhất định có thể đem một mẻ hốt gọn, cũng có khả năng còn con đường sao chép, nhưng mà cuối cùng cũng cấm được chuyện hai quyển sách này được truyền bá, biến những người giữ chúng này lưu đồ cấm.
Đây không phải bổn ý của Tô hạo.
Tô Hạo nắm chặt tay lại, nhưng lại thả ra.
Hắn yên lặng xoay người rời đi, đi mua tài liệu cần thiết.
Sau khi đem toàn bộ tài liệu về căn cứ, Tô Hạo lần nữa bay lên bầu trời, bay về nhưng thành trấn chỗ khác.
Hắn cầm phải xác nhận lại một phen, có phải toàn bộ thành trấn, đều liệt Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải vào hàng sách cấm rồi hay không.
Quả nhiên, như hắn sở liệu, tất cả thành trấn, đều bắt đầu cấm sách, vô số quyển sách bị mang đi đốt.
Có thể đoán được, tất cả nỗ lực của hắn, sẽ trở thành vũ khí để mấy người ngồi trên cao tiếp tục thống trị.
Những chuyện hắn làm ra, kết quả sau cùng, so với suy nghĩ của hắn thì hơi chênh lệch.
Đổi là mà nói, chỉ bằng vào thực lực của mình, không cách nào thay đổi thế giới này.
Thứ có thể thay đổi thế giới này, chỉ có người thế giới này mà thôi, bọn hắn mới là chủ nhân của phiến thiên địa này.
Không có máu tươi nhuộm đỏ lá cờ, thì sao có thể đón gió mà tung bay.
Không nắm bắt cơ hội, làm sao có cơ hội ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận