Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 412: Qua Loa Vậy Sao (2)

Thiếu nữ tò mò quan sát bàn tay của mình, sau đó tiến lên vài bước, toàn bộ người rất nhanh xuyên qua màn sáng, đi đến cánh cửa, mở cửa leo lên phi chu!
Mà cô gái này cũng hiểu rõ ý vị thế nào, lập tức mừng rỡ như điên.
"Xôn xao !"
Có người đầu tiên thành công, lập tức càng làm cho nhiều người tới thử, nhao nhao vọt tới màn sáng.
Mà có thiếu nữ đi đầu thành công, như một tín hiệu, tuy rằng đại đa số người đều bị chặn lại, nhưng vẫn có người thành công, xuyên qua màn sáng, mở cửa, lên thuyền.
Người thứ ba, thứ tư... Nhân số càng ngày càng nhiều!
Mắt thấy người còn lại không nhiều lắm, Tô Hạo cuối cùng cũng di chuyển, đi nhanh về phía trước, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn sáng, tập trung chú ý cao độ.
Tô Hạo dừng trước màn sáng, đưa tay, chậm rãi đặt lên tấm màn.
Trong nháy mắt tay Tô Hạo chạm vào màn sáng, liền cảm giác được một cỗ khí tức chạy khắp thân thể, tựa hồ cùng vật chất nào đó trong cơ thể kết hợp lại với nhau, hình thành một loại vật chất mới, ngay sau đó vật chất này cùng màn sáng nổi lên phản ứng, làm cho Tô Hạo thành công xuyên qua.
Nói cách khác....
"Ta có thiên phú đấy!" Trong lòng Tô Hạo đại định.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn! Thiên phú tự làm, đều có tác dụng giống nhau, không chỉ có tác dụng, mà chỉ sợ thiên phú của hắn còn tốt hơn người khác.
Bước đầu tiên trên con đường tu tiên, thành công! Cùng lúc đó, Tô Hạo cũng xác nhận một điều, kỹ thuật gien của mình, không thể thay thế!
Tô Hạo chậm rãi thở dài một hơi, sau đó tiến lên vài bước, đi lên phi chu, tìm một vị trí đứng lại.
Mà thời điểm Tô Hạo xuyên qua màn sáng, lập tức khiến mọi người hâm mộ không thôi.
Tô Hạo liếc qua, nhìn các thiếu niên bị ngăn lại không lên được Phi Chu, trong lòng nhàn nhạt suy nghĩ: "Kỳ thật ta cũng không khác gì bọn họ, chỉ là tri thức của ta nhiều hơn một chút mà thôi!"
Tô Hạo quét mấy người trên thuyền, tính cả hắn, đã có mười bảy người, mười nam bảy nữ, cả đám đểu có vẻ mặt hưng phấn, dường như ước mơ tu luyện thành tiên, đang ở trước mặt.
Qua chừng hai phút sau, lại có thêm hai người, một nam một nữ, từ đó về sau đến khi kết thúc, cũng không còn người nào lên được Phi Chu.
Nói cách khác, hơn một nghìn thiếu nam thiếu nữ, chỉ có mười chín người là có thiên phú tu tiên!
Điều này không khỏi làm Tô Hạo nhíu mày, vì tương lai của Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc mà lo lắng!
Loại phương thức thu đồ đệ này, tuy rằng đạt được tinh anh có tỉ lệ rất cao, nhưng không có tiền đồ a!
Bất quá, cũng có thể thấy được, muốn bái nhập vào đây có bao nhiêu khó khăn.
Mấy tiên môn khác có lẽ tuyển nhiều hơn một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu. Cũng khó trách nhiều người cầu tiên không đường, liền đi hướng tà đạo, cũng có thể bị người ta lừa không còn mảnh xương.
Trong lòng Tô Hạo phàn nàn vài câu, nhưng vẫn đứng vững trên thuyền, người nào lúc này đuổi hắn xuống, hắn sẽ khô máu với đối phương.
"Trước khi cứ bái nhập vào Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, thu hoạch thi thức về tu tiên, nếu như chỗ này không thỏa mãn được ta, ta liền đi du lịch, vào tiên môn khác học tập! Ừ, cứ quyết định vậy đi!"
Tô Hạo thừa nhận mình chấm cái Phi Chu dưới chân này rồi, trước khi học được kỹ thuật, hắn sẽ không có ý định rời đi.
Sau khi xác định không còn người nào nữa, Bạch Y Tiên Tư đem mắt quét đến mười chín người ở đây, thản nhiên nói: "Nếu như đã lên được 'Độ Hư Chu' Chu - thuyền, vậy nói rõ các ngươi có tư cách nhập môn, bây giờ cho các ngươi một nén nhang, nếu đổi ý muốn vào tiên môn khác, vẫn như cũ có thể rời đi."
Một nén nhanh rất nhanh trôi qua, tất cả mọi người vẫn đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên ý niệm tu tiên vô cùng kiên định.
"Được, một lòng truy cầu tiên đạo, tu hành nhìn nhân gian."
Khóe miệng tiên tử lộ lên nét cong, nói: "Nếu như không có người đổi ý, vậy hãy ghi nhớ chi niệm này hôm nay, không thể quên mất, đi thôi!"
Nàng vung tay lên, cánh cửa ánh sáng biến mất, hai đạo ánh sáng khác cũng quay trở lai trong thuyền.
Mà trong đầu Tô Hạo tràn đầy mơ hồ: "Ô? Không phải còn nói có bước thứ hai, bước thứ ba sao? Thu đồ đệ liền qua loa như vậy?"
Tô Hạo thật sự còn cho rằng còn mấy bài kiểm tra ở phía sau, như kiểm tra chỉ số thông minh,... Hay nhìn người nào ngứa mắt đã xuống thuyền.
Tô Hạo liếc nhìn tiên tử, thầm nói: "Hay là lần này không tuyển đủ người, vì vậy chỉ cần có thiên phú, quản hắn thông minh hay không đều thu?"
Rất có thể!
Trong lúc Tô Hạo suy nghĩ miên man, Phi Chu chậm rãi bay lên, bay khỏi Đoạn Tâm Nhai.
Trên Phi Chu mang theo mười chín thiếu niên đoạn tâm với nhân gian, cũng khiến hơn nghìn thiếu niên phía dưới đứt ruột.
Hai mắt đẫm lệ, đưa mắt nhìn Phi Chu rời đi.
Sinh ra ở thế giới tu tiên, nhưng không có thiên phú tu tiên.
Bi thương nhất thế gian, cũng chỉ có như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận