Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 340: Đại Ca, Ta Sai Rồi !

Tô Hạo cùng Á Sơn liếc nhìn nhau, Á Sơn lập tức minh bạch ý tứ của Duy lão đại. Hắn đem hành lý sau lưng đặt xuống, đột nhiên bạo khởi, tam quyền lưỡng cước đem ba người đánh ngã xuống đất.
Sau đó dưới tiếng kêu thảm thiết của ba người, bắt đầu cởi bỏ y phục của bọn hắn.
Nam tử ở giữa thấy Á Sơn khó chơi như vậy, cũng không có sức để chạy, trực tiếp nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, vẻn vẹn hai giây sau, liền triệu hoán hai đầu sủng thú, theo thứ tự là một con Bạch Thiết Lang cùng một con gấu trắng.
Mới xuất hiện, con gấu hướng Á Sơn đập xuống. Mà Bạch Thiết Lang thức thì ngậm nam tử mau chóng rời đi.
"Còn là Triệu Hoán Sư đấy!" Tô Hạo lộ vẻ kinh ngạc. Đường đường là triệu hoán sư, vậy mà lưu lạc đến mức đi tới đây chặn đường hai đứa trẻ cướp tiền, lăn lộn cũng quá thảm rồi.
Dưới chân Tô Hạo khẽ động, bông tuyết bắn tung tóe, đột nhiệt xuất hiện bên cạnh Bạch Thiết Lang, trong tay không biết từ lúc nào nhiều hơn một thanh đao dài.
Từ trên đánh xuống.
"Phốc!"
Giống như là đao cắt đậu hũ vậy, Bạch Thiết Lang bị một đao từ hông chia thành hai đoạn, Bạch Thiết Lang trước cũng không tử vong, vẫn như cũ đợi nam tử lết thêm vài bước, nội tạng bên trong nương theo máu tươi rơi ra ngoài, nhuộm hồng cả mảnh tuyết trắng.
Lết về phía trước một hai bước, Bạch Thiết Lang mất đi cân bằng, mang theo nam tử ngã xuống mặt đất.
Tô Hạo quay đầu nhìn lại, gấu trắng cũng bị Á Sơn đánh thành một cái đầu to, nắm ở trong đống tuyết, không một tiếng động.
Lúc này ba người mới giật mình tỉnh lại, bọn hắn trêu chọc nhầm người rồi!
Thời điểm Á Sơn cởi đi quần áo bọn họ, vẻ mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ, không dám phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn phối hợp để Á Sơn cởi đồ mình ra.
Một lát sau, đồ của ba nam tử bị cởi hết sạch, dưới cơn mưa tuyết lạnh phát run.
Tô Hạo chỉ vào đống quần áo chất đầy, nói: "Trả lời ta một câu hỏi, có thể nhận lấy một cái áo hay cái quần."
Ba người ngay ngắn gật đầu.
Một lát sau, Tô Hạo liền hiểu rõ tiền căn hậu quả, mà ba người cũng mặc lại đầy đủ y phục.
Thời điểm tối hôm qua vào lữ điếm, tin tức cơ bản của Á Sơn bị lữ điếm bán lại cho bang phái địa phương, mà những bang phái kia cũng nhận định Á Sơn cùng Tô Hạo là hai con dê béo, vì vậy phái ra ba tên thành viên bình thường, muốn đoạt của giết người vứt xác!
Đây là một trong những nghiệp vụ cơ bản của bang phái ở đây, chuyên nhìn chằm chằm vào những khác du lịch đi đơn lẻ để tiến hành giết người cướp của.
Tô Hạo quay đầu phản hồi trong thành.
Vừa đi vừa nói: "Á Sơn, chúng ta quay về một chuyến, xử lý ít chuyện."
Á Sơn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn vui vẻ: "Tốt, Duy lão đại, ngươi trở về trước đi, ta trước tiên đem ba gia hỏa này bới sạch, rất nhanh liền đi theo!"
Ba nam tử này sắc mặt hoảng sợ! Quần áo vừa mặc vào đấy, nhưng cũng không có chút ấm áp nào...
Tô Hạo cùng Á Sơn thuận theo con đường tuyết trăng bao phủ, chậm rãi hướng nội thành đi đến, rất nhanh liền nhìn thấy ba tên nam tử ăn cướp nọ, bộ dạng trần truồng gào thét dùng tốc độ nhanh hướng nội thành chạy đến.
Nhiệt độ hôm nay âm 20 độ, nếu không chạy nhanh về thành sưởi ấm, rất nhanh có thể khiến người ta chết cóng.
Mục đích Tô Hạo đưa bọn chúng về rất đơn giản, để bọn họ trở về báo tin, tốt nhanh đem tất cả mọi người trong bang phái tụ tập, làm cho hắn một lần diệt gọn cho khỏe, hay dưa bọn chúng đánh cho một trận. Có ra da tùy thời truy tung, bọn hắn không có cửa chạy thoát.
Ý định của Tô Hạo là ở mấy ngọn núi xung quanh kiến thiết căn cứ, về sau tránh không được thường xuyên ở nơi này hoạt động, trước đó cũng nên chào hỏi các bang phái địa phương ở đây, miễn cho về sau bọn hắn không ngừng kéo đến tìm hắn gây phiền toái.
Rất nhanh, Tô Hạo đi vào một tòa cao ốc, không đợi hắn phá cửa mà vào, thì đã có ba mươi mấy người từ bên trong lao tới, đem hai người bọn họ vây quanh, mỗi người cần một thanh khảm đao. Ngay sau đó sủng thú cũng tùy thân hiện hình, nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên.
Ba nam tử trần truồng đã được bọc lại vào trong một cái áo khoác ngoài, toàn thân lạnh đến phát run, hung hăng hít hít nước mũi, chỉ vào Á Sơn cùng Tô Hạo, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Chính là hai người bọn họ! Đoàn trưởng, chém bọn hắn đi!"
Từ sau lưng ba tên nam tử xuất hiện một đại hán cao to, hít một hơi thuốc phiện, mang theo khẩu âm quái dị nói: "Hai người các ngươi, thân thủ không tệ, có muốn gia nhập 'Đoàn Mạo Hiểm Băng Long' không?"
Đối với chuyện này Tô Hạo không chút nào hứng thú, nói thẳng :"Hai người chúng ta, về sau sẽ lăn lộn ở trấn Hoài Viễn, lần này tới đây không có ý từ gì khác, chính là cùng các ngươi chào hỏi một hai, về sau chiếu cố lẫn nhau, đừng để hai ba ngày lại nổi lên xung đột."
Nam tử cao lớn không để ý hàn phong đang gào thét thổi qua, bản thân cởi mũ xuống, lộ ra một cái đầu trọc bóng, bên trai đầu trọc có hai đạo vết đao thật dài, giống như có chuyện xưa.
Nam tử cao lớn kinh ngạc cười to, chỉ vào ba tên ở chuồng đằng sau: "A? đây chính là phương thức chào hỏi của các ngươi?"
Tô Hạo lắc đầu nói: "Không phải!"
Nam tử cao lớn cười ha hả nói: "Vậy các ngươi muốn khiêu khích đoàn mạo hiểm Băng Long chúng ta sao?"
Tô Hạo không có ý định đem toàn bộ người ở đây giết chết, vì vậy cho rằng cần bọn họ câu thông rõ ràng, mà câu thông như thế nào, hắn cũng đã có đáp án, vì vậy Tô Hạo vương tay ra, chỉ vào tất cả mọi người cùng sủng thú, dùng giọng nói trong trẻo của thiếu niên nói: "Đây không phải là khiêu khích, là báo cho mà biết. Ta muốn đem các ngươi đánh cho một trận!"
Tất cả mọi người liền yên tĩnh, nụ cười trên mặt của đại hán đầu trọc liền cứng ngắc.
Chỉ là mấy đứa nhóc , thật không ngờ lại kiêu ngạo như vậy! Trong lúc nhất thời, đánh tiếng của 'Đoàn mạo hiểm Băng Long" như bị đè xuống.
Nam tử cao lớn đột nhiên kích động hẳn lên, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tô Hạo, hắn ở trên thân Tô Hạo, thấy được khí chất đặc biệt để làm đại ca là khí phách!
Đây chính là thứ hắn đâu khổ truy cầu, nhưng vẫn chưa có được! Mà thiếu niên trước mặt này, là trời sinh vương giản! Hiện tại tuổi còn trẻ đã kiêu ngạo như vậy, có thể nghĩ, nếu thuận lợi trưởng thành, tương lai sẽ thành nhân vật bậc nào.
Tô Hạo nhìn mấy nên nam tử cao lớn trước mặt, quay đầu nói với Á Sơn: "Á Sơn, cùng một chỗ đánh bọn hắn!"
Dứt lời, 'Tuyệt kỹ' tưởng như sẽ bị bỏ xó 'Thăng Không Quyền' lần nữa phát huy ra năng lực của mình.
Chỉ thấy dưới chân Tô Hạo tuyết trắng bộc phát, toàn bộ người thoáng hiện tới người bên cạnh, một quyền từ dưới đấm lên, đem người này đánh bay cao lên trời, hướng phía xa xa rơi xuống, dĩ nhiên là hôn mê bất tỉnh.
Mà Á Sơn cũng lập tức hành động, một quyền một cước, đem tất cả thành viên của đoàn mạo hiểm Băng Băng gì đó đánh ngã trên đất.
Nam tử đầu trọc phát ra một tiếng nói tục, lập tức trở về trong lầu, cùng lúc đó, mười mấy đầu sủng thú vây quanh lập tức hướng Á Sơn cùng Tô Hạo đánh tới.
Trong cửa cũng lần lượt xuất hiện thêm một loạt triệu hoán thú, với tư cách là đội viên dự bị đợi lệnh.
Tô Hạo một cước đá gãy cổ một đầu sủng thú, trở tay co lại, chỉ thấy trường đao hắc tinh xuất hiện trong tay, không ai thấy rõ thanh đao này xuất hiện từ đâu.
Một màn kế tiếp, thiếu chút nữa làm mọi người rớt mắt xuống.
Thân hình không cao của Tô Hạo tùy ý xuyên thẳng qua đội hình sủng thú, nhưng nơi hắn đi qua huyết dịch văng khắp nơi, tay chân bay tung tóe. Vô luận triệu hoán sư điều khiển sủng thú thế nào, cũng không thoát được kết cục một đao chém giết.
Rất nhanh, Tô Hạo một đao đem đầu lâu triệu hoán thú chặt đứt, quay đầu nhìn về phía trong nhà.
Một họng súng đem ngòm nhắm ngay Tô Hạo.
"Bành!"
Tia lửa bùng lên, một viên đạn hướng Tô Hạo lao tới. Kỹ năng 'Động Thái Thị Giác' sớm làm Tô Hạo dự đoán động tác xạ kích, miễn cưỡng thấy rõ quỹ tích của viên đạn.
"Bá!"
Hắn trở tay một đao chém xuống.
"Ting."
Một tiếng thanh thúy vang lên, trường đao Tô Hạo bùng lên một đám tia lửa, mà viên đạn đang bay với tốc độ cao trong nháy mắt cũng bị chém thành hai khúc, hướng hai bên rơi xuống.
Trông thấy một màn này, mấy người vây xem nuốt một miếng nước bọt, vẻ mặt tràn đầy nét khó tin.
Mà khẩu súng lục trên tay tên đại hán đầu trọc cũng rơi xuống mặt đất, hắn thuận thế quỳ xuống đất dập đầu: "Đại ca, ta sai rồi!"
Những người khác như mới tỉnh lại từ trong mộng, theo sau đoàn trưởng quỳ xuống đất, đồng loạt nói: "Đại ca, chúng ta sai rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận