Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 179: Lần Đầu Tiên Của Á Sơn

Ba năm nay, trong đại não của Tô Hạo luôn một mực hỏi vấn đề, là có nên lấy con người làm thí nghiệm hay không?
Kết luận cuối cùng là, nhất định phải làm.
Nếu như không bước ra một bước kia, thì gien của hắn vĩnh viễn chỉ ở giai đoạn lý luận, không cách nào đưa vào sử dụng chính thức.
Hắn cảm giác mình chậm rãi biến thành đại ma vương tàn ác rồi.
Tô Hạo nghĩ đến đây, không khỏi tự giễu cười cười: "Mà đại ma vương cũng chả sao cả."
Nguyên tắc làm thí nghiệm của Tô Hạo, không đi phán ai thiện ai tác, mà là một mạng đổi một mạng.
Vô luận ở thế giới nào, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, tất cả đồ vật đều có cái giá của nó, Người không rõ điểm ấy, chỉ là không thấy rõ vận hành của thế giới này mà thôi.
Tô Hạo vừa ra cửa liền đụng phải Á Sơn đi tới.
Vẻ mặt Á Sơn tràn đầy hưng phấn, nói: "Duy lão đại, "Thượng Cửu Trong" của 'Tự Lâm Hội" hôm nay chính thức sẽ được đưa vào sử dụng, ngài vừa vặn rảnh rỗi, theo chúng tôi tham gia đi!"
Ba năm nay Lâm Thành phát triển cực nhanh, nhân khẩu di dời đến càng ngày càng nhiều, quy mô của Lâm Thành càng lúc càng lớn.
Nhưng vị trí ở Lâm Thành hơi xấu, không có khả năng phát triển thành một thành thị như Uyên thành.
Vì vậy, Tô Hạo tùy tiện ném ra hai kỹ thuật mới, làm cho Á Sơn tùy ý mày mò, đem Lâm Thành chế tạo thành một tòa thành công nghiệp, lấy nhân khẩu ở đây để tự nuôi sống Lâm Thành.
Đồng thời thành viên ngoài biên chế của "Tự Lâm Hội" tiếp tục tăng lên, đến bây giờ quy mô hơn nghìn người, lĩnh vực nào cũng có nhân tài.
Cả tòa thành thị, dưới sự quy hoạch của 'Tự Lâm Hội' thì tràn đầy sức sống.
Đáng nhắc tới chính là, Thái Ny con gái của Á Sơn, đã trở thành 'thư ký' trong Tự Lâm Hội, hằng ngày giúp Á Sơn sửa sang lại một chút văn bản tài liệu, trở thành một nhân vật không lớn không nhỏ trong hội.
Hiện nay, Thái Ny đang ở bên Thượng Cửu Trong" làm việc.
Tô Hạo nghe vậy, lắc đầu nói: "Á Sơn, ta đối với chuyện này không có hứng thú, ngươi đi qua là được, ngươi phải nhớ kỹ, mình mới là lão đại chính thức của "Tự Lâm Hội".
Á Sơn tiếc nuối gật đầu.
Ba năm nay, Duy lão đại càng ngày càng trở nên quái gở, một mực trốn trong phòng làm bạn với mấy con chuột nhỏ, rất ít khi tìm người nói chuyện, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, chết dí trong phòng.
Niên kỷ của Duy lão đại đã không còn nhỏ, cũng không có loại cảm giác thanh xuân, thiếu nữ xinh đẹp toàn thành đến gặp cũng không vừa ý được ai.
Xem ra, Duy lão đại là hạng người cô đơn lạnh lẽo a!
Có thể làm cho hắn hỏng mất.
Hơn nữa, sau khi làm ra quy chế cho tổ chức 'Tự Lâm Hội', Duy lão đại cũng rất ít khi hỏi qua sự tình của "Tự Lâm Hội" nữa.
Điều này làm cho Á Sơn có chút chột dạ, liệu mình có thể quản lý tốt "Tự Lâm Hội" được không?
Càng về sau, Á Sơn đột nhiên phát hiện, Tự Lâm Hội đã không cần mình quản lý quá nhiều, chỉ cần dựa theo quy chế của Duy lão đại tự vận chuyển là được.
Tác dụng của hắn chỉ còn lại hai cái, là nơi ký thác tinh thần của "Tự Lâm Hội", cũng là người chấp hành giám sát những người khác ở "Tự Lâm Hội", chuyên trách nhiệm thanh lý sâu mọt trong hội, xử lý những người làm trái lý niệm.
Thế này cũng đủ rồi.
Tô Hạo chậm rì rì mới nói: "Á Sơn, Tự Lâm Hội đã tiến vào quỹ đạo, cũng không cần cái gì ngươi cũng phải quản, ngươi chỉ cần cam đoan mình là người mạnh nhất ở "Tự Lâm Hội" là được rồi. Có cơ hội nghe ngóng tin tức [Địa Quân] nhiều một chút, ngươi bây giờ chỉ là [Cương Thiết Vương] thì vẫn chưa đủ."
Á Sơn gật đầu nói: "Đã hiểu, Duy lão đại! Nhưng năm nay một mực tìm kiếm, nhưng rất tiếc, vẫn không có chút tin tức nào, theo dự đoán, ở trong phạm vi Uyên Thành, không có [Địa Quân], khả năng cần phải đến thành lớn khác mới tìm thấy."
Tô Hạo gật đầu nói: "Chuyện này không vội! Còn nữa, ta khả năng phải rời khỏi Lâm Thành một đoạn thời gian, trước khi ta rời đi, sẽ khắc cho ngươi thêm chút phù văn cấp 2."
Á Sơn mở to hai mắt mà nhìn: "Duy lão đại, ngài rời đi khỏi Lâm Thành?"
Tô Hạo nói: "Chỉ là rời đi một đoạn thời gian mà thôi! Tối đa hai năm sẽ về."
"Hai năm..." Trong nháy mắt nghe Duy lão đại nói ra, Á Sơn giống như liền bị mất con vậy, ngay sau đó sợ hãi, hắn đối với mình không chút nào tự tin, đối với tương lai không nắm chắc.
Đặt ở trước kia, vô luận làm gì, chỉ cần Duy lão đại vẫn còn ở trong thành, như vậy hắn có thể cực kỳ an tâm, làm bất cứ chuyện gì, dường như tất cả việc lớn, đến tay Duy lão đại, đều được giải quyết dễ dàng.
Nhưng hiện tại Duy lão đại đột nhiên muốn rời đi hai năm.
Á Sơn thừa nhận, bản thân hơi lo lắng!
Tô Hạo cũng cảm thấy được tâm tình Á Sơn không đúng, không khỏi bật cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì?'.
Á Sơn lộ ra nụ cười khó coi: "Duy lão đại, không biết thế nào, nhưng ta có một chút lo lắng a."
Tô Hạo suy nghĩ một chút, hỏi: "Khống chế Thép" của ngươi sao rồi?"
"Duy lão đại! mời xem" Á Sơn tiện tay sinh ra một cây dao phay bằng thép, sau đó tùy ý biến đổi các loại hình dạng.
Tô Hạo thỏa mãn gật đầu nói: "Được, xem ra tập luyện không ít. Trước ta sẽ dạy ngươi cách phi hành! Biết bay cùng với súng nhắm, cộng thêm một đống phù văn, cũng không cần phải quá lo lắng. Gặp được địch nhân, đánh không được thì chạy."
Trong nháy mắt Á Sơn trở nên kích động dị thường, chỉ lo gật đầu, nói không ra lời.
Ngày hôm sau.
Tô Hạo mang theo Á Sơn ra khỏi thành, trước nói về nguyên lý phi hành, mười phút sau, Tô Hạo liền buông tha việc giải thích với Á Sơn.
Không cách nào câu thông.
Tô Hạo dứt khoát trực tiếp tiến vào quản cầu không gian, căn cứ hình thể Á Sơn, giúp hắn thiết kế một bộ giáp phi hành.
Sau đó mang theo phương án, chỉ huy Á Sơn biến thân, bát đầu xây dựng cánh.
Tô Hạo cũng biến thân, sau đó khống chế thép, biến ảo thành dáng người Á Sơn, tạo ra hai cánh , sau đó nói: "Á Sơn, ngươi dựa theo bộ dạng của ta bây giờ, tạo ra hai cánh."
"Ngươi tạo cái quần gì vậy, đây là cánh sao? Đây là lưỡi dao phay thì có!"
"Được rồi, dao phay thì dao phay đi! Ngươi trước tiến tạo hai cái dao phay theo ta, Con mẹ nó, chỉ cần dài, không cần dày!"
"Con mẹ nó..."
"Á Sơn, ngươi là đồ ngu sao?"
"Chắc tao ném mày xuống núi quá!"
Quá trình dạy học vô cùng thống khổ. Mãi cho đến một tiếng sau, Á Sơn mới tạo ra hai cánh, miễn cưỡng cũng coi là nhìn được.
Tô Hạo đã mất đi tính kiên nhẫn, trực tiếp cầm lấy Á Sơn bay lên không trung.
Nguyên bản còn muốn chậm rãi dạy hắn làm thế nào cất cánh, như thế nào đáp xuống, hiện tại liền thay đổi chú ý, trực tiếp kéo người lên không trung, sau đó thả xuống, làm đi làm lại mấy lần, liền có thể biết bay.
Đây là phương thức dạy học mà Tô Hạo cho rằng thích hợp với Á Sơn nhất.
Tô Hạo cầm lấy hai cánh Á Sơn, càng bay càng cao, rất nhanh lên tới khoảng cách 4000 mét trên không trung. Mà Á Sơn chưa bao giờ có thể ngắm phong cảnh từ chỗ cao như vậy.
Trong lúc nhất thời... hai chân hắn run lên.
Hàm răng Á Sơn run lên, nói: "Duy, Duy.... Duy lão đại! Có phải cao quá rồi không, đây là lần đầu của ta! Có nên... nên hạ thấp một chút không?"
Tô Hạo cười nói: "Không cần, càng cao càng tốt, vô luận rơi xuống thế nào, đều có thời gian để điều chỉnh."
Tô Hạo bắt được hai cánh Á Sơn, bảo trì trạng thái phi hành, bắt đầu nói về cách bay: "Á Sơn, chỉ cần ngươi bảo trì tư thế này, có thể phi hành, nếu như muốn tăng tốc thì kích hoạt phù văn dưới chân, đồng thời điều chỉnh cánh..."
Một lát sau, chờ Á Sơn bình tĩnh lại, Tô Hạo nói: "Như vậy, ta buông tay, ngươi thử một chút."
Còn không đợi Á Sơn đáp lại, Tô Hạo liền thả tay ra, rất nhanh bay qua một bên, cho Á Sơn không gian thao tác.
Á Sơn sững người.
"Sắp... Sắp.. Sắp té rồi! Duy lão đại cứu mạng a!"
Vừa mới bắt đầu Á Sơn còn có thể miễn cưỡng bảo trì trạng thái cân bằng, nhưng rất nhanh, bởi vì hoảng loạn không biết làm sao, phi hành bắt đầu luống cuống, từ trên cao rơi xuống.
Tô Hạo suy nghĩ rồi nói: "Trước cứ mặc kệ gia hỏa này, chờ hắn sợ đủ rồi, lần sau sẽ có thể tỉnh táo hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận