Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 525: Sư Tôn, Chúng Ta Trốn Đi (2)

Tô Hạo khó hiểu nói: "Lão nhân này làm cái gì vậy?"
Sau đó hắn không thèm quan tâm, đem toàn bộ cơ thể của tu sĩ tồn lại Linh Lực thu vào bên trong quả cầu không gian, sau đó lại truyền tống tới không gian trữ vật, gửi tin nhắn cho Á Sơn: "Á Sơn, căn cứ thí nghiệm của ta mới chuyển vào một đống thi thể, ngươi giúp ta xử lý một cái đi, làm tốt công tác bảo quản."
Không thấy Á Sơn trả lời, hẳn đang trong lúc tu luyện, Tô Hạo cũng mặc kệ hắn, ra-đa tập trung vào vị trí của Phong Linh Tiên Tử.
'Dịch chuyển'!
Sau một khắc, Tô Hạo xuất hiện một chỗ không người, rời khỏi trạng thái [Mệnh Tử], lần nữa truyền tống đi vào không gian trong lòng núi.
Đao Vạn Dụng sau lưng Tô Hạo tỏa ra ánh sáng bạch quang, đem nơi này chiếu sáng trưng.
Phong Linh Tiên Tử lo lắng đi vòng vòng tại chỗ, đột nhiên thấy ánh sáng làm toàn thân nàng cứng đờ, vô thức bấm niệm pháp quyết, đột nhiên quay đầu, đợi thấy rõ là Tô Hạo, liền vui vẻ nói: "Phong Úy!"
Tô Hạo nói: "Sư tôn, bên ngoài đánh nhau xong rồi. Chúng ta thừa dịp chạy trốn đi!"
...
Sau vụ nổ kịch liệt vang lên, ở chỗ xa xa, bốn ga tu sĩ Nguyên Anh đang đánh nhau cũng bị kinh động.
Nghe được tiếng nổ từ xa truyền đến, động tác trên tay bốn người dừng lại một chút.
Trưởng lão Vụ Sơn là một nam tử áo đen còn lẻ tẻ vài sợi tóc, không thể nói hắn không có tóc được, mà tóc của hắn đều bị đánh mất hết cả rồi, hôm nay tóc tài bù xù, chật vật đến cực điểm.
Thân thể vốn cao ngất cường tráng, cũng bị đánh gù xuống, hai tay thả lỏng thở phì phò, nhìn ba gã tu sĩ Nguyên Anh xung quanh, trong lòng thở dài: "Chỉ sợ hôm nay nguyên khí đại thương rồi!"
Mà ba tu sĩ Nguyên Anh vây công trưởng lão Vụ Sơn lúc này cũng tâm thần bất định, bên trong Linh Niệm của bọn họ, hai tu sĩ Nguyên Anh chặn đường Thiên Phong Hội giờ phút này đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh, liên tưởng tới vụ nổ vừa rồi.
Trong lòng bọn hắn có chút suy đoán: "Chẳng lẽ hai đạo hữu Nguyên Trạch cùng Phượng Đan đều tự bảo cả rồi ?"
Loại phản ứng Linh Lực này, là tự bạo không sai! Nhưng mà, bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vậy mà có thể dồn hai tu sĩ Nguyên Anh khỏi con đường sống, lựa chọn tự bạo.
"Chẳng lẽ.... Tu sĩ Hợp Thể?"
Nghĩ đến đây, trong lòng ba người lập tức bối rối, vẻ thong dong lấy ba đánh một lúc trước liền biến mất không thấy đâu.
Trưởng lão Vụ Sơn vả vá lắm mới có cơ hội thở dốc, thoáng nhìn vẻ bối rối của ba người này, thầm nói: "Cơ hội !"
Vì vậy thò tay bấm niệm pháp quyết, hét lớn: "Cả ba người các ngươi, cùng theo ta chết đi!"
Nói xong, trong mắt trong miệng tỏa ra áng sáng bạch kim.
"Tự bạo?" Ba gã tu sĩ Nguyên Anh kinh hãi cực độ, vô thức hiện lên hộ thuẫn, hướng phía xa xa phi độn đi.
Sau một khắc, toàn bộ tia sáng bạch kim bỗng nhiên biến mất, trưởng lão Vụ Sơn nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang, bắn về phía xa xa, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
"Không tốt, lão già này chơi chiêu! Hắn muốn chạy trốn!"
Ba gã tu sĩ Nguyên Anh lúc này mới thay đổi phương hướng, đều muốn đi chặn đường, nhưng lúc này sao còn kịp được? Chỉ có thể trơ mắt nhìn trưởng lão Vụ Sơn bay càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất cuối chân trời.
Nếu là lúc bình thường, ba người bọn họ tuyệt đối không bị trưởng lão Vụ Sơn lừa gạt đơn giản như vậy, chỉ là vừa rồi có hai vị đạo hữu tự bạo, mới khiến bọn họ tin là thật!
Chưa từng nghĩ tới, cứ như vậy bị lừa!
Bất quá ba người bọn hắn lúc này cũng không có tâm tư đuổi theo, mà bức thiết muốn quay về Thiên Phong Hội xem xảy ra chuyện gì!
"Tới không?" Một bà lão do dự.
Một người trung niên khác lắc đầu nói: "Theo suy nghĩ của ta, trước không nên qua."
Ga tu sĩ cuối cùng cũng lập tức gật đầu: "Được!"
Ba người liếc nhau, hóa thành đạo độn quang rời đi.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ tới lúc về, giải thích sao với trưởng môn.
Về phần những tu sĩ chặn đường Thiên Phong Hội... Bọn họ tự cầu phúc đi!
Ba người vừa bay vừa suy nghĩ, cuối cùng đưa ra lý do: "Trở về liền nói, mắt thấy sắp bắt được lão già kia lại, không nghĩ tới từ đâu chạy ra một tên tu sĩ Hợp Thể, đem lão già kia cứu đi! Hai đạo hữu Nguyên Trạch cùng Phượng Đan song song tự bạo, chúng ta nhân cơ hội đấy thừa dịp đào thoát!"
"Hay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận