Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 747: Thiên Tai

Hoả diễm hừng hực thiêu đốt bốn phía, đốt cháy hết tất cả mọi thứ xung quanh, khói đặc cuồn cuộn bay lên trời, đem nguyên mảnh đất này che đậy, không thấy ánh mặt trời.
Từ trên cao nhìn xuống, khắp nơi đều là dấu vết thiêu rụi, cũng có vô số nham thạch chậm rãi lan tràn ra ngoài, hình thành một hồ nước đỏ sậm. Chỉ cần nhìn qua, liền có thể cảm nhận được nhiệt lượng kinh người ẩn chứa trong đó.
Nhìn bộ dạng thì phải rất lâu sau hồ dung nham này mới có thể biến mất.
Thuận theo dòng chảy dung nham tìm kiếm ngọn nguồn, cuối cùng tìm được một ngọn núi, ngọn núi này đang phun chảy dung nham ra ngoài, ánh sáng đỏ thắm, đem xung quanh chiếu sáng.
Ngọn núi này đã không còn đỉnh, đỉnh của nó đã trở thành hình bán cầu, dùng từ 'sườn núi' thì thích hợp hơn.
Như là một ly kem trứng bị hoà tan vậy.
Tựa hồ những dung nham này, đều từ ngọn núi hoà tàn mà thành...
Lúc này ba người chậm rãi trôi nổi trên không trung, nhìn đống dung nham dày đặc phía dưới chân.
Sở dĩ có thể bay lên, bởi vì A Tinh là Nguyên Pháp Sư Khí Chi, có năng lực 'lơ lửng'.
Lúc này bên ngoài mỗi người đều có một tầng không khí dày đặc che đậy, không những giúp người ta trôi nổi tên không trung, còn có thể ngăn cản nhiệt độ cao ảnh hưởng tới.
Căn cứ vào thuyết pháp của A Tinh, Nguyên Pháp Sư Khí Chi hệ Chất đạt tới tình độ nào đó, cũng rất khó giải quyết đấy, chỉ cần biết động não, liền có thể làm ra đủ trò, thậm chí so với Pháp Sư hệ khác còn mạnh hơn nhiều.
Thời điểm nhìn thấy cảnh ngọn núi tan chảy thành dung nham, trong đầu Tô Hạo hiện lên một loạt câu hỏi.
"Dung nham này sinh ra thế nào? Giống với nguyên lý núi lửa phun trào? Nhưng mà nhìn qua không giống nha."
"Loại tai hoạ này liên quan đến Nguyên sao? Giải quyết nó có thể thu hoạch được Nguyên Châu?"
"Nếu đem ngọn núi này phá hủy, sẽ như thế nào?"
Tô Hạo có câu hỏi cũng không giấu ở trong lòng, trực tiếp hỏi hai vị đồng đội của mình.
Ai ngờ A Tinh cùng A Vọng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Rất nhiều Nguyên Pháp Sư cường đại đều thử nghiệm xem Nguyên đến cùng là vật gì, sinh ra thế nào, nhưng đều không cho ra được kết luận cuối cùng, ngược lại mọi người đạt thành nhận thức chung: Nguyên là bản nguyên của mọi vật.
Chỉ bất quá loại thuyết pháp này không có lý luận chèo chống.
A Tinh nói: "Chúng ta không biết Nguyên sinh ra thế nào, nhưng biết rõ nếu đem ngọn núi này phá hủy, vậy rất có thể dẫn thêm nhiều thiên tai đến nữa."
Tô Hạo nói: "Vì sao? Là do ngọn núi này phá hủy cảnh vật xung quanh sao?"
A Tinh lắc đầu nói: "Cũng không phải, tai hoạ giống như bệnh truyền nhiễm vậy, giống như ôn dịch, truyền từ nơi này qua nơi khác, tạo thành ảnh hưởng càng lớn. Tựa giống như ngọn lửa, nếu chỉ là một ngọn lửa nhỏ, đốt xong một chiếc lá liền vụt tắt, nhưng mà nếu ngươi đem ngọn lửa nhỏ đánh tan đến bốn phía, vậy ngọn lửa nhỏ này có thể đốt được nhiều thứ hơn, tạo thành một trận hoả hoạn lớn.
Tai hoạ chính là khó lý giải như vậy, không biết vì sao sinh ra, lại không biết vì sao biến mất, nhưng không thể nghi ngờ, đây hết thảy đều liên quan tới Nguyên."
Đối với chuyện này, Tô Hạo quả thật rất khó lý giải, dưới suy nghĩ của hắn, chuyện phát sinh ở thế giới này, đều dùng hai chữ 'khác thường', lấy tri thức vật lý hoá học của hắn, căn bản không giải thích được.
Giống như người khổng lồ trong đầu thường hay suy nghĩ, tràn đầy tính thần kỳ quỷ dị, nhưng không thể giải đáp được.
Không nghĩ khỏi đau đầu, Tô Hạo nói thẳng: "Chúng ta nên giải quyết nhiệm vụ này thế nào đây?"
A Tinh nói: "Phương pháp nhanh nhất là phá hư 'hạch' của tai hoạ, nhưng tuyệt đại Nguyên Pháp Sư sẽ không lựa chọn cách làm này, bởi vì một khi phá hư hạch, liền không lấy được Nguyên Châu rồi."
"Hạch?"
"Không sai, chỉ cần là tai hoạ, đều có 'Hạch', đây cũng là điểm mấu chốt của một tai hoạ, 'Hạch' này không có hình dạng cố định, giống như tạo hoá tiện tay tạo ra, kiểu nặn nặn vài cái xong nói 'từ nay về sau, ngươi chính là hạch tâm của tai hoạ', 'Hạch' này có thể là tảng đá, cũng có thể là thân cây khúc gỗ, thậm chí là cái muỗng trong nhà."
Lông mày Tô Hạo càng ngày càng cau lại, lẩm bẩm nói: "Đây không phải tương đương với, bất kì vật phẩm nào bị 'nhét' vào, đều có thể biến thành 'Hạch' sao?"
Hai mắt A Tinh sáng lên, lập tức khen: " A Dương miêu tả không tệ, chính là ý này, giống như tạo hoá 'nhét' vào đủ loại vật phẩm, vật phẩm đó liền biến thành 'Hạch'. Về phần vật phẩm nào bị 'nhét' vào, cũng chỉ có lão nhân gia biết."
Tô Hạo lại hỏi: "Vậy Nguyên từ đâu mà đến?"
A Tinh nói: "Nguyên chính là từ 'Hạch' biến hoá ra."
Tô Hạo khó hiểu.
A Tinh tiện tay lấy một quả Nguyên Châu, từ Nguyên Châu rút ra một tia Nguyên Lực chuyển hoá thành pháp thuật, vung tay lên, một đạo hồ quang bắn lên trên trời.
"Nhìn thấy không, A Dương. Ta từ Nguyên Châu rút ra Nguyên Lực, sau đó phóng ra một đạo thuật pháp, bên trong quá trình này, Nguyên Châu đã cùng ta hợp thành một thể tạo ra 'Hạch'!
'Ta' chính là nhân vật dùng để phóng thích cùng dẫn Nguyên, gọi là 'dẫn'. Mà mỗi 'hạch' tai hoạ, đều từ 'Nguyên' cùng 'Dẫn' tạo thành."
Đầu óc Tô Hạo thông suốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, như vậy, kỳ thật mỗi Nguyên Pháp Sư, đều là một tai hoạ di động, chỉ là tai hoạ này có thể khống chế được. Mà loại thiên tai, là phòng thích Nguyên vô ý, đối với hoàn cảnh xung quanh tạo thành lực phá hủy."
A Tinh vuốt mái tóc ngắn của mình, khen: "Thông minh, nói chút liền hiểu. Vì vậy, sau khi tìm được 'Hạch', chỉ cần đem 'dẫn' phá đi, còn dư lại, chính là 'Nguyên' rồi."
Tô Hạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thực tế chính là: Nguyên trong tay Nguyên Pháp Sư, chỉ cần ta muốn, liền đem Nguyên Pháp Sư tiêu diệt, Nguyên liền là của ta.
Thoạt nhìn có chút mất đạo đức, nhưng đây là cách thu hoạch Nguyên của tầng dưới chót.
A Tinh lại nói: "Để muốn làm được chuyện này, cũng không dễ dàng. Thứ nhất phải phân biệt bộ phận nào là Nguyên, bộ phận nào là 'Dẫn', nếu lầm, toàn bộ 'Hạch' sẽ bị phá hủy, Nguyên cũng sẽ biến mất vô ảnh vô tung. Mất công đi lại!"
Tô Hạo nói: "Có phương pháp phân biệt không?"
A Tinh cười nham nhở: "Dựa vào kinh nghiệm, ha ha ha!"
Lúc này A Vọng cũng cười hắc hắc lên: "Ta cũng không biết phân biệt thế nào, chỉ dựa vào cảm giác, nhưng phải nhìn thấy hạch, mới có thể đưa ra phán đoán. Cũng tỷ như, một thiếu nữ nếu không quay đầu lại, ta làm sao biết nàng có thích mình hay không? Hắc hắc hắc!"
Tuy rằng Tô Hạo vừa nghe đã hiểu, nhưng mà ví dụ cũng quá....
A Tinh vung tay lên nói: "Đi, chúng ta tìm thử xem, xem 'Hạch' của ngọn dung nham này là thứ gì."
Thời điểm này, Tô Hạo muốn nhìn xem các vị tiền bối xử lý thế nào, từ đó tìm ra điểm ăn khớp, thuận tiện sau này làm việc. Về phần lao lên 'thể hiện' là chuyện không thể nào đấy, dù sao hắn cũng không biết gì, có tìm hiệu suất cũng vô cùng thấp.
Tô Hạo cùng hai vị đồng đội bay qua bay về, chờ đồng đội làm mẫu một lần.
A Tinh sờ cằm, quay đầu nhìn về phía A Vọng nói: "A Vọng, kiểm tra bên trong ngọn núi này."
A Vọng tự tin cười cười, từ trên áo lấy xuống một chiếc hộp, mở nắp ra, liền có vô số bọt khí màu trắng nhỏ như quả bóng bàn, thuận theo chiếc hộp nhỏ rơi xuống, phủ kín toàn bộ không khí.
Một màn này khiến Tô Hạo trấn trụ, chỉ một chiếc hộp nhỏ, liền có thể phun ra vô số bong bóng xà phòng?
Dù Tô Hạo tự nhận kiến thức mình rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại thao tác này, đây không phải là không gian giới chỉ giống như của hắn chứ?
Đối với biểu cảm ngạc nhiên của Tô Hạo, A Vọng vô cùng hài lòng, sau đó một mực đổ xuống, không chịu thu tay.
Thẳng đến khi A Tinh nhắc nhở: "Đã đủ rồi A Vọng."
Năm ngón tay A Tinh mở ra, những tiểu cầu này bay xuống, rải bốn phía quanh sườn núi, ban tay hắn lại hung hăng hạ xuống.
"Hưu hưu hưu !"
Những tiểu cầu này hoá hình thành đạn pháo, bắn vào trong dung nham, phát ra thanh âm 'xuy xuy xuy'.
Lúc này Tô Hạo mới hỏi: "Những quả bóng này là gì?"
A Tinh nói: "Đây là chiêu sở trường của A Vọng, gọi là 'bóng dò xét'. Mỗi quả bóng này đều là máy dò xét độc nhân vô nhị của hắn, ngươi có thể hiểu là 'kéo dài tầm mắt' của A Vọng. Có thêm không khí của ta che đậy, những quả cầu này chỗ nào cũng có thể tới được, ngươi hiểu chưa. Ha ha ha."
Lúc này A Vọng mới mở to mắt cười hắc hắc nói: "Không sai, A Dương nếu như vừa ý cô nương nào, nói cho ta biết, ta có một chiêu cộng hưởng, muốn nhìn thế nào cũng được, hắc hắc hắc!"
Tô Hạo: "Không cần, ta bây giờ còn nhỏ..."
Hai tên gia hoả này đúng là tinh trùng lên não, có lẽ không cứu được nữa rồi.
Năng lực Nguyên Pháp Sư mạnh như vậy, hữu ích như thế, vậy mà lại đem đi sử dụng làm những loại chuyện này, thật sự quá 'giỏi' đi!
Lúc này A Tinh nói: "A Vọng, ngươi phát hiện gì sao?"
A Vọng lập tức thu hồi nụ cười quỷ dị, lúng túng nói: "Không có, không có, vừa rồi ta nhớ lại một hình ảnh thú vị. Chờ ta một chút, để ta nhìn xem, 'hạch' đang ở đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận