Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 242: Bí Mật Không Gian

Á Sơn bị Tô Hạo chấn nhiếp làm cho sợ ngây người, giọng điệu này, cực kỳ giống với Duy lão đại, nhưng không phải a!
Lộ ra vẻ non nớt quá sức.
Á Sơn không khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng ánh sáng lờ mờ, không nhìn thấy gì.
Hắn nghi ngờ nói: “Duy lão đại!”
Lúc này Á Sơn cũng phát hiện có chỗ không đúng, không chỉ giọng nói của Duy lão đại có vấn đề, mà giọng nói của hắn cũng có vấn đề, hơn nữa, toàn thân suy yếu vô cùng, một thân huyết khí cường đại đã biến mất vô ảnh vô tung.
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Tô Hạo khẽ nói: “Là ta! Không cần nói!”
Thấy Á Sơn có điểm nghi hoặc, Tô Hạo lập tức dùng giọng nói kiếp trước, thông qua tù giam truyền âm: “Á Sơn, là ta Duy lão đại, từ giờ trở đi, ngươi ngậm miệng lại cho ta, một câu cũng đừng nói!”
Á Sơn lập tức trợn tròn hai mắt.
Có thể nói thẳng vào trong đầu, đây chính là năng lực đặc thù của Duy lão đại, mà người mới cùng hắn nói chuyện, chính là Duy lão đại, tuyệt đối không sai!
Duy lão đại những năm qua chạy đi nơi nào? Vì sao ta gọi không đáp lại? Căn cứ thí nghiệm của lão đại đột nhiên xuất hiện một đầu quái vật cường đại, là cái gì? Vì sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy?
Á Sơn có một đống câu hỏi muốn hỏi Duy lão đại , nhưng giờ phút này chỉ có nghẹn lại để trong bụng.
Nếu như Duy lão đại nói không cần nói, vậy hắn không nói là được.
Nhưng mà hắn rất khó chịu a!
Từ lúc Á Sơn cùng Tô Hạo lần lượt la to, nam hài ngủ trên giường kia bị đánh thức, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn hai người Á Sơn cùng Tô Hạo.
“Đát đát đát.”
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến một hồi dép lê dồn dập.
Ngay sau đó cửa bị mở ra.
“Xoạch”.
Ấn chốt mở, cả gian phòng lập tức sáng lên.
Một nữ tử mặc áo ngủ, chân mang dép lê xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt khẩn trương nhìn lướt qua căn phòng, thấy mấy hài tử vẫn còn ở đây, không khỏi thở dài một hơi.
Ngọn đèn đột nhiên sáng lên, khiến ánh mắt Tô Hạo hơi híp lại, thời điểm bọn hắn mở to mắt, phát hiện ở bên ngoài cửa xuất hiện một nữ nhân có khuôn mặt trắng nõn, không khỏi đồng loạt nhìn lại.
Nhìn qua phía Á Sơn, thiếu chút nữa tròng mắt của hắn đã rớt ra ngoài, ở đâu ra người trắng bóc như vậy?
Gương mặt không giống với người Chu Hoạch, lỗ tai nhỏ không có lông tơ, tóc thẳng tắp không có quăn xoắn, mấu chốt là rất thấp, chỉ tương đương với tiểu hài tử mười tuổi người Chu Hoạch.
Nếu không phải Duy lão đại không cho hắn nói chuyện, hắn đã nhảy dựng lên chỉ vào mặt đối phương gào thét: “Đây là dị thú nào?”
Á Sơn quay đầu nhìn thoáng qua hài đồng bộ dáng Duy lão đại, chỉ thấy Duy lão đại vẻ mặt âm trầm nhìn mình, toàn bộ cơ thể của Á Sơn liền nổi da gà lên, lạnh đến run người, không khỏi cúi đầu xuống, cái gì cũng không dám nói.
Nữ nhân nhìn ba tiểu hài tử giữ im lặng, một cơn tức giận bộc lên, đạt đến đỉnh điểm, sau đó lập tức bộc phát đầy tiếng chửi mắng.
Tô Hạo thầm nói: “Quả nhiên nghe không hiểu, ta không nhớ rõ mình đã học được bao nhiêu ngôn ngữ, nhưng bên ngoài Vũ Trụ...”
Mà Á Sơn càng thêm mông bức.
Mấy nam hài thấy nữ tử la mắng, dùng chăn che kín mình lại, lắc đầu tỏ vẻ mình không liên quan đến chuyện này.
Nữ nhân lập tức chuyển hướng đến Á Sơn cùng Tô Hạo, bô bô mắng mắng, mắng xong thấy Á Sơn cùng Tô Hạo không nói tiếng nào, không khỏi thở dài, lại nói vài câu, sau đó tắt đèn đóng cửa.
“Bành!”
Một tiếng bành vang lên, thanh âm dép lê truyền đi xa.
Mà sắc mặt Tô Hạo, cũng không tốt lắm.
Vừa rồi ở sau lưng nữ nhân kia, có hai con thú có bộ dạng giống sói, bọn nó dò xét vào trong, hai chân trước cong lại , vận sức chờ phát động.
Mấu chốt là, hình thể của hai con sói này vô cùng lớn, thân cao gần hai mét, dài ba thước, thoạt nhìn vô cùng hung ác.
Điều này làm cho Tô Hạo ý thức được, đây là một xã hội hiện đại, không sai, nhưng do với nhận thức của hắn về xã hội hiện đại thì có chỗ không đúng.
Gian phòng lần nữa tối thui.
Im ắng một mảnh.
Một lát sau, Tô Hạo phát hiện không có động tĩnh gì, lập tức tiến vào quả cầu không gian, kiểm tra ‘Vũ Trụ Ánh Sáng 3.0’’.
Mà A Sơn trằn trọc, định trước đêm nay không ngủ.
Tô Hạo phát hiện tất cả ý thức ở trong quả cầu không gian, ngoại trừ của Á Sơn ra, toàn bộ đều bị tiểu Sáng loại bỏ.
Vô số tù giam để dùng làm thí nghiệm, giờ phút này trống rỗng.
Điều này làm Tô Hạo cảm thấy thú vị không thôi.
Ngoài ra, hết thảy đều bình thường.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, Tô Hạo rất nhanh chế định một kế hoạch thô sơ.
“Đầu tiên, mau chóng tinh luyện huyết khí, đạt tới võ giả tinh anh cao đoạn, có được năng lực tự vệ.”
Dùng một cánh tay làm đại giới để tạo ra gien sửa chữa dịch thể, sau đó tiến hóa thành [Cốt Ma], đạt được năng lực tái sinh siêu cường.
‘Quan Sát’ ‘Tia Chớp’ ‘Hỏa Long’ ‘Bình Chường’ đã được hợp lại thành một cấu trúc, dùng gien sửa chữa dịch thể xong liền đem cấu trúc này khắc ấn, tiến giai Tông Sư.
Sau đó tiến hóa thành [Tiên Tri Nhân] đề cao trí nhớ;
Thăm dò thế giới, tranh thủ đem tri thức thế giới này mang đi.”
Nếu thế giới này có mạng internet, như vậy muốn tìm kiếm tri thức, là một chuyện rất đơn giản.
Về phần Á Sơn, nếu đã đến rồi, trước mang theo hắn đi! Nếu không nghe lời làm xằng bậy, gây phiền toái cho Tô Hạo, vậy cho hắn lần nữa ngủ say là được.
Ngày hôm sau, Tô Hạo mang theo Á Sơn uể oải theo sau, đi theo sau lưng nam tử gầy gò, đối phương làm gì, Tô Hạo cùng Á Sơn làm thế đó, rất nhanh, bọn họ liền thăm dò tình huống căn bản của mình.
Đây là một trại mồ côi, thu dưỡng hơn mười hài đồng có niên kỷ không lớn, mà chủ nhân ở đây, chính là nữ nhân trừng mắt hôm qua kia.
Ngoài ra còn có hai người trợ giúp, một tiểu cô nương có vết tàn nhang trên mặt, còn có một nam tử kính đen tóc ngắn, thoạt nhìn nhã nhặn, vô cùng ôn nhu yếu ớt.
Nói tóm lại, Tô Hạo không phải lo chỗ ăn chỗ ngủ rồi.
Tô Hạo âm thầm quyết định: “Trước ở lại chỗ này, mau chóng tăng cao thực lực.”
Lúc này Á Sơn đi lên, muốn nói lại thôi.
Tô Hạo lập tức đưa tay kéo Á Sơn qua một bên.
Á Sơn mình đầy nghi hoặc, nhưng lại cố gắng không hỏi.
Một năm rất nhanh trôi qua.
Tô Hạo cùng Á Sơn đều lên năm.
Một năm nay Á Sơn cùng Tô Hạo đều ít xuất hiện, nói cũng không nhiều, như hai trẻ em mắc bệnh tử kỷ.
Bọn hắn dùng đại lượng thời gian, để tinh luyện huyết khí.
Đồng thời, cũng tìm hiểu về thế giới này.
Tuy cách ăn mặc ở đây không có sự khác biệt với thế giới hiện đại, nhưng mà Tô Hạo có thể từ chi tiết phát hiện nhiều điểm bất đồng.
Người xung quanh hay đàm luận về ‘Triệu hoán sư’ cùng ‘Triệu hoán thú’.
Cho dù công nghệ cao phát triển, phần lớn để phục vụ cho triệu hoán sư.
Ví dụ như trong căn phòng của Tô Hạo có để một chiếc ti vi, suốt ngày trên ti vi phát về cuộc thám hiểm của ‘Triệu Hoán Sư’, hay là trận đấu giữa các Triệu Hoán Sư, cùng với giải World Cup Triệu Hoán Sư.
Có trận đấu tay đôi, có trận đấu tổ đội 5 đấu 5.
Vô cùng đa dạng.
Tổng kết lại, khoa học kỹ thuật của thế giới này đã lệch về một hướng khác so với thế giới hiện đại.
Mà Tô Hạo thông qua một năm nay nên hiểu rõ, hắn đối với thế giới này vô cùng hứng thú.
Cảm giác hứng thú càng ngày càng tăng cao, đánh thẳng vào trong linh hồn hắn, thúc giục hắn mau chóng lớn lên, đi thăm dò thế giới thần kỳ này.
Tô Hạo cảm thấy hứng thú, không phải về triệu hoán sư hay triệu hoán thú!
Mà là không gian!
Hắn từ trong ti vi có thể thấy, triệu hoán sư bọn họ triệu hồi thú của mình, đều không có ngoại lệ, từ trong không gian xuất hiện ra đấy.
Giống như làm ảo thuật vậy, đột nhiên xuất hiện.
Không chỉ ở ti vi, hắn còn tận mắt ở trong sân thấy chủ trại mồ côi ‘Bạch đại tỷ’ triệu hoán ra hai đầu chó săn cực lớn.
Vì vậy hắn mới tò mò.
Thú được triệu hoán từ đâu xuất hiện?
Ở dị không gian?
Hay là còn nơi nào khác?
Tâm hồn ham học hỏi của Tô Hạo lần nữa bốc cháy.
Ở thế giới này, cất giấu bí mật về không gian!
“Tri thức ở đây! Ta muốn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận