Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 87: Khách Qua Đường (1)

Tô Hạo lần nữa quay về trạm gác Trà Sơn.
Lần này hắn trở về, coi như nói lời tự biệt với phụ thân Ngô Vân Thiên.
Hắn không biết chuyến đi tiếp theo này của mình, sẽ mất bao lâu, cũng không biết tương lai phát sinh chuyện gì, còn có... cơ hội gặp mặt lần nữa hay không.
Ngô Vân Thiên tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình trầm thấp của Tô Hạo, không nói gì.
Phụ tử hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong sân, như đang nghĩ về điều gì, nhưng trên thực tế lại không có.
Đối với Tô Hạo mà nói, Ngô Vân Thiên không thể nghi ngờ là một người phụ thân hợp cách, nhưng hắn không phải la một nhi tử hợp cách.
Ngô Vân Thiên đã thành công tiến giai lên Tông Sư, dưới Quan Sát của Tô Hạo, cường độ huyết khí của Ngô Vân Thiên so với Tông Sư mà hắn thấy thì còn cường đại hơn, nguyên nhân bởi vì Ngô Vân Thiên khắc ấn trận bàn Tô Hạo đưa cho, lại kết hợp hoàn mỹ tám tiết điểm phù hợp với cơ thể, hơn nữa còn nắm giữ sóng cường hóa huyết khí, có thể chuyển hóa vô số huyết khí.
Tô Hạo biết rõ việc đơn giản hóa thú văn đã thành công.
Hắn dùng phù văn "Sao Chép" sao chép hai quyển Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải, giao cho Ngô Vân Thiên nói: "Phụ thân, hai quyển này là thành quả nghiên cứu của con, người có thể nhìn xem, cảm thấy có ích thì áp dụng, có thể tăng lên chút thực lực. Nếu như cảm thấy vô dụng, thì liền chôn đi!."
Ngô Vân Thiên tiếp nhận thư tịch, mở ra nhìn xem, càng nhìn càng kinh hãi, cuối cùng hơi run rẩy thu hồi lại quyển sách, lại nhìn chữ kí ở phía sau. Khách Qua Đường.
Trong lòng Ngô Vân Thiên tựa như đã hiểu rõ điều gì, trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Ngô Vân Thiên khàn khàn nói ra: "Hướng Võ, con muốn làm gì, thì hãy làm đi!."
Tô Hạo gật đầu.
Ngô Vân Thiên lại nói: "Hai quyển sách này, ta sẽ cất kỹ. Nếu như tương lai có cơ hội, ta sẽ làm một vị lão sư!."
Tô Hạo biết rõ ý tứ của Ngô Vân Thiên.
Nếu như hắn thất bại, như vậy Ngô Vân Thiên sẽ tìm một chỗ yên tĩnh, thay hắn truyền lưu hai quyển sách này xuống duwois.
...
Tô Hạo cõng theo hành lý của bản thân, yên lặng rời khỏi trạm gác Trà Sơn, sau đó quay đầu nhìn lại lần cuối nơi mình lớn lên.
Hắn hít sâu vào một hơi, bước chân đại phóng, chỉ chốc lát sau, liền biến mất giữa núi rừng.
Đi vào một địa phương không có người, hắn đem áo giáp đặc chế của mình bỏ xuống, từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ lộ mặt với người khác, tên của hắn bây giờ, là Khách Qua Đường.
Khuôn mặt anh tuấn như thế, mà không để cho người khác biết, quả thật đáng tiếc!
Một tháng sau, trong Cốc Dương Trấn, vị trí phồn hoa, có một cửa tiệm lặng yên không tiếng động mở ra, bên trong bày bán vũ khí.
Cửa tiệm rất lớn, tâm của lão bản cũng rất cao, bên trong đều bày bán vũ khí cùng trường đao, nhưng mà cửa tiệm vũ khí này không giống với mấy cửa tiệm khác, ở đây có rất nhiều đao cùng áo giáp.
Mà điểm mấu chốt nhất, áo giáp cùng đao ở đây lại chất thành một đống, giống như đống rác vậy!
Người nào lại bán hàng kiểu này? Đồ bỏ đi cũng không bày như vậy.
Mấy cửa tiệm khác, đều đem trường đao cùng áo giáp bày đặt chỉnh tề, sau đó lau chùi bóng loáng, sợ nhiễm một hạt bụi lại không bán được giá cao.
Rất nhiều người tự xưng kiến thức mình rộng rãi, nhưng chưa bao giờ thấy qua việc buôn bán kiểu này, nói thẳng không đến hai tháng cửa tiệm này tuyệt đối đóng cửa.
Hơn nữa rất nhiều người bên cạnh nói, lão bản của tiệm này vóc dáng nhỏ bẻ, quanh người hầu như đều phủ kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, đoán chừng lớn lên rất xấu.
Cửa hàng vũ khí này, đúng là do Tô Hạo mở đấy, hắn dùng tiền của mình để mở một khách điếm, sau đó lại lấy Thú Văn đổi một số lượng lớn đồng Vàng, rồi đem toàn bộ đồng vàng đổi thành vũ khí cùng áo giáp.
Lại ở trên trường đao cùng áo giáp khắc ấn lấy phù văn, bỏ ra gần hơn ba ngày ba đêm, mới đem toàn bộ trường đao cùng áo giáp chế tạo xong.
Mỗi một thanh trường đao đều được khắc ấn phù văn "Cứng Rắn" cùng "Xuyên Thấu", mỗi một áo giáp thì được khắc "Cứng Rắn" cùng "Bính Chướng".
Trước làm sản phẩm cấp thấp, đợi cửa tiệm nổi tiếng, hắn sẽ làm hàng đặt theo yêu cầu giá cao hơn.
Ngày đầu tiên khai trương.
Liền có một chiến sĩ tinh anh đầu trọc cùng hai đồng bạn, ghé vào tiệm vũ khí của Tô Hạo.
Tinh Anh đầu trọc tràn đẩy vẻ nghi hoặc, chỉ vào đống trường đao vứt loạn xạ kia, hỏi: "Lão bản, ngươi bán đao sao?"
Tô Hạo mặc một thân giáp bạc sáng bóng, bên hông đeo hai thanh đoản đao, nhìn qua là biết không phải người phàm, mũ giáp trên đầu khá sắc sảo, toàn thân được giáp bạc che chắn, chỉ lộ ra đôi mắt vô cùng có thần.
Tô Hạo ở trong áo giáp mình khắc ấn phù văn "Mát Mẻ", vì vậy chỉ cần đưa huyết khí vào áo giáp liền vô cùng mát mẻ, dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận