Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 809: Lạc Vương Hống Hách (2)

Tiểu Hạp Tử chỉ vào mặt Tô Hạo quát: "Điêu dân to gan, hiện tại ta muốn trị tội ngu ngốc của ngươi, ngay lập tức quỳ xuống khấu đầu xin lỗi Lạc vương còn kịp, nếu không ngươi phạm vào tội coi thường 'Vương Tộc', đến lúc đó sẽ bị nhốt vào Hắc Lao vĩnh viễn không thấy mặt trời."
Ánh mắt Lạc Vương băng lãnh nhìn Tô Hạo, khoé miệng khẽ nhếch lên, trong lòng không giấu được sự chế nhạo đối với đám người Tô Hạo.
Nhưng mà hắn vẫn biểu hiện ra nét phong độ, đưa tay cản tiểu Hạp Tử tiếp tục la mắng, mỉm cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào nói: "Ha ha, không sao, Nguyên Pháp Sư trẻ tuổi không nghe qua danh hào của ta cũng là chuyện bình thường. Bổn vương lần này tới đây, cũng vì nghe nói sự tích anh hùng của mấy vị, vô cùng ưa thích, vì vậy muốn mời các vị gia nhập Lạc vương phủ, cùng chống lại tai hoạ, bảo vệ bá tánh bình an. Mà nhu cầu của các vị, bổn vương đều có thể thoả mãn, từ đó về sau trở thành anh hùng của mọi người, vượt qua sinh hoạt không cách nào tưởng tượng...
Không biết các vị nghĩ thế nào?"
Tô Hạo rất nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói, sau đó dứt khoát cự tuyệt:" Những thứ này, cũng không phải điều ta muốn, vì vậy ta từ chối yêu cầu của ngươi."
Sắc mặt Cổ Nhân biến đổi, kêu: "Tử Dương.."
Nàng rất muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Sớm biết Tô Hạo ngay thẳng như vậy, nên sớm nói hắn một tiếng, hiện tại, mọi thứ đã muộn. Đại não của nàng rất nhanh chuyển động, nghĩ đến phương án phá giải bầu không khí đông cứng.
Lạc vương từ trong lời nói của Tô Hạo, cảm nhận được vẻ coi thường của đối phương, tựa hồ những thứ mà hắn cung cấp, đối với đối phương không có giá trị...
Hắn tuy chỉ là một vương gia nho nhỏ, nhưng cũng có tiết khí của vương gia, ghét nhất những người xem thường hắn, những biệt khuất nhận phải trên đường đi, lúc này nhịn không được bạo phát.
Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng: "Ngươi từ chối dứt khoát như vậy, có biết hậu quả không?"
Tô Hạo nói: "Hậu quả gì?"
Lạc vương cười cười lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ không muốn biết rõ đấy, ngươi phải tin ta, đây là thứ mà một tên Nguyên Pháp Sư nhỏ bé như ngươi không thể gánh chịu, vì vậy, lựa chọn duy nhất của các ngươi, chính là gia nhập vào chúng ta."
A Tinh A Vọng nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi.
Tựa hồ, mấy chuyện lần trước bọn hắn nghĩ quá ảo rồi, tiểu đội bọn hắn, căn bản không có chỗ để từ chối, được quý tộc coi trọng, cũng chỉ có thể chấp nhận đi làm chó.
Tô Hạo cười cười nhìn Lạc vương, nói: "Ngươi đã không muốn nói thì thôi, hiện tại cũng không còn việc gì, ta đi trước đây!"
Hắn quay đầu nhìn hội trưởng Cổ Nhân nói: "Hội trưởng Cổ Nhân, ta tựa hồ đem buổi gặp mặt này phá hư rồi, nhưng mà ta không thích dùng bữa với mấy người này, trước cứ vậy đi! Lần sau ta mời ngươi."
Xong, quay người rời đi.
Á Sơn cùng Phong Thành hướng đám người Lạc vương nở nụ cười bí hiểm, ánh mắt như nhìn người chết vậy.
Những kẻ này dám uy hiếp Duy lão đại, chết chắc rồi!
Tô Hạo vào trong nhóm chat gửi một tin nhắn: "Những tên này đầu hết thuốc chữa rồi, chôn đi!"
Á Sơn: "Tốt, Duy lão đại! Chôn người là chuyện ta am hiểu nhất."
Phong Thành: "Hắc hắc, Á Sơn lão đại để ta đi với ngươi, ta cũng muốn học cách chôn người."
Chuyện phát sinh với tốc độ chóng mặt, vượt quá tưởng tượng của mọi người, bọn hắn thật không ngờ tới, chỉ là một buổi gặp mặt bình thường, cuối cùng náo đến trình độ này, gần như không cách nào vãn hồi.
Trong đầu hội trưởng Cổ Nhân xuất hiện một câu hỏi: "Làm sao bây giờ?"
A Tinh A Vọng liếc nhau, khẽ cắn môi, cùng hội trưởng Cổ Nhân nói một tiếng xin lỗi, sau đó cùng rời đi.
Cổ Nhân nhìn đám người Lạc vương, lộ ra nụ cười khó coi, cười ha ha giải thích nói: "Đều là hiểu lầm! Tử Dương từ nhỏ lớn lên trên núi, tính tình lỗ mãng, không có chút tôn ti trật tự, ai ngờ vậy mà hôm nay dám ở trước mặt Lạc vương các hạ càn quấy. Còn hy vọng Lạc vương gia không nên chấp trẻ nhỏ."
Lạc vương hít sâu một hơi, sau đó lộ ra nụ cười tươi: "Đương nhiên là không rồi."
A Tinh cùng A Vọng đuổi theo, vừa tới đã khóc lóc:" A Dương ơi! Chúng ta giờ đắc tội vương tộc rồi, chuyện xấu!"
Tô Hạo nói: "Không nghĩ tới A Tinh đến tai hoạ quỷ dị còn không sợ, lại sợ chuyện này."
A Tinh lắc đầu nói: "Ta cũng chỉ có một mạng, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng mà ta lo lắng mình làm liên luỵ trấn Hoài Thuỷ!"
Á Sơn nhếch miệng nói: "Sợ cái gì, liên luỵ không được, bọn hắn có thể giết toàn bộ người dân trong thị trấn sao?"
A Vọng rầu rĩ nói: "Chọc giận quý tộc, bọn hắn quả thật có thể làm ra loại chuyện này."
Á Sơn không sao cả nói: " A Vọng, ngươi đúng là đồ ngu! Nếu đã chọc giận đối phương, khẳng định nên tiên hạ thủ vị cương! Còn chờ ngươi khác đem đao tới chặt cổ mình sao?"
A Tinh, A Vọng ngạc nhiên nói: "Các ngươi..."
Á Sơn nói: "Ta chưa nói gì nha, hai người các ngươi không nên đoán bậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận