Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 892: Không Còn Là Phàm Nhân (1)

Tình cảnh phát sinh trước mặt, đã vượt qua khỏi nhận thức của Phi Viên.
Thậm chí có người ở trước mặt hắn, biểu diễn biến một vật bình thường, biến thành Nguyên.
Đây quả thật còn khó tin hơn việc hắn nhận cha nuôi làm cha nuột, dùng không hợp thói thường để hình dung cũng không đủ.
Năng lực như vậy, không phải chỉ có 'Thần' mới nắm giữ được sao? Năng lực như vậy, không phải nằm trong tay tạo hoá?
Nhân loại có thể nắm giữ sử dụng Nguyên, đã là ân ban lớn nhất của thế giới này rồi.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy cái gì?
Có người tiện tay biến ra 'Nguyên', cướp lấy quyền hành của 'Thần'!
Phi Viên im lặng thật lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Chuyện này... Làm sao có thể? Nhân loại làm sao có thể đạt tới trình độ này..."
Loại chuyện cướp lấy quyền hành của Thần, ở trong lịch sử nhân loại, đã vô số người nếm thử, nhưng đáp án nhận được cuối cùng: Không cách nào làm được!
Hôm nay cứ như vậy xảy ra.
Để cho bản thân hắn cảm thấy khó tin nhất, là hắn cũng tham dự trong đó!
Trong lòng Phi Viên khó hiểu: "Ta chỉ muốn chiến thắng kẻ địch đời mình một lần, không nghĩ tới lại đoạt đi quyền hành của Thần...."
Biểu hiện của Á Sơn cùng Phong Thành hoàn toàn bất động, trên mặt bọn hắn cười nhẹ nhàng chúc mừng Duy lão đại tiến thêm một bước, tựa hồ không có chút nào khiếp sợ!
Dường như, chuyện này dưới suy nghĩ hai người, là một chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.
Cũng quả thật như thế.
Đồ vật bị Duy lão đại nhìn chằm chằm vào, có thể chạy trốn được sao?
Chỉ là không biết tốn bao lâu để phá giải mà thôi!
Hết thảy mọi chuyện, đã nằm trong dự kiến của bọn họ!
Tô Hạo biểu diễn xong thần kỹ mới của mình, vung tay lên: "Đừng lo lắng, mở yến hội đi! Hảo hảo khao mình một chút. Trong khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi, ha ha ha!"
Hắn đem kỹ thuật mới của mình biểu hiện ra, không lo lắng Phi Viên có thể học được.
Bởi vì muốn làm điểm này, độ khó không phải cao bình thường.
Dù cho quang minh chính đại nói cho tất cả mọi người: Cách để chuyển hoá vật chất thành Nguyên.
Nhưng người có thể đem vật chất chuyển hoá thành Nguyên, hầu như không có, biết rõ nguyên lý cũng không có nghĩa là sẽ làm được.
Lý luận cùng thực tế như một đại hải, cũng chỉ người có kiến thức uyên bác như Tô Hạo, mới có thể áp dụng lý luận vào thực tế.
Nếu không đủ kiến thức dự trữ, căn bản không làm được điểm ấy.
Đương nhiên, Tô Hạo cũng không lo lắng bọn họ hắn kỹ thuật của mình, nếu có thể dùng kỹ thuật của hắn phát triển thứ mới, hắn vui vẻ còn không kịp.
Mục đích của hắn cho tới lúc này đều là học tập thêm nhiều thứ, thu hoạch càng nhiều tri thức, thăm dò vũ trụ rộng lớn, người khác biết hay không, cùng với mục tiêu cuối cùng của hắn không xung đột.
Điều kiện tiên quyết là, không uy hiếp đến hạch tâm khiến hắn tồn tại.
Chỉ cần không uy hiếp tới hạch tâm của hắn, cho dù là 'Nguyên' hay quyền hành của 'Thần', Tô Hạo cũng không thèm chớp mắt chia sẻ ra ngoài.
Cuối cùng, Nguyên, cũng chỉ là công cụ giúp Tô Hạo thăm dò thế giới mà thôi.
Bốn người đi tới nhà hàng, Á Sơn cùng Phong Thành đem đủ loại mỹ vị dọn lên, sắc hương vị đều đủ, nhìn vào một cái, liền khiến người khác chảy nước miếng.
Ngoài trừ Phi Viên có chút câu thúc, những người khác đều thả ga cầm lấy miếng bự mà cắn, nhăm nhi đồ uống, vô cùng thoải mái.
Tô Hạo cắt xuống một miếng thịt cười, đặt vào trong miệng, khen: "Miếng thịt cừu này chắc chắn là do Á Sơn nướng, không nghĩ tới Á Sơn nhiều năm không xuống bếp, tay nghề không những giảm còn tăng, thật sự kỳ lạ."
Á Sơn không khỏi khiêm tốn nói: "Đương nhiên rồi, nếu không tiến bộ, ta nào dám ra tay chứ?'.
Sau đó lại nói: "Không biết có phải do vị giác của ta sai lầm không, tiểu tử Phong Thành này sau khi được đám A Tinh lái qua ăn mặn, trù nghệ tăng thêm một đoạn."
Phong Thành hai ba miếng nuốt xuống một miếng thịt, lập tức nói: "Đó là bởi vì ta lĩnh ngộ chân lý nhân sinh, không chỉ có tay nghề đầu bếp của ta phát triển, mà đầu óc càng thêm mở rộng, đuổi kịp hai vị đại lão, đã nằm trong tầm tay."
Á Sơn phàn nàn nói: "Chỉ với chuyện tiểu tử ngươi hai ba ngày chạy tới Nhạc Tiêu Cung, muốn đuổi kịp ta, đúng là mơ mộng hão huyền!"
Phong Thành: "Hắc! Các ngươi biết Trợ Thủ Vạn Năng đánh giá ta ra sao không?"
Á Sơn nói: "Chẳng lẽ là 'Hỏi gì cũng biết' ? Ha ha ha!"
Khoé miệng Phong Thành co lại: "Làm sao có thể? Trợ thủ đánh giá ta là 'Chuyên gia cộng trừ' ! Tuy rằng đánh giá không cao, nhưng cũng khiến ta đủ hài lòng, chỉ cần cố gắng học tập thêm một năm, tất nhiên có thể tiến thêm một bước, đạt tới 'Chuyên gia nhân chia' ! Đúng rồi, Á Sơn lão đại, trợ thủ đánh giá ngươi đến đâu rồi? ".
Á Sơn cười ha hả nói: "Đã đến 'Nghiên cứu viên thực tập sinh' rồi."
"Hít..." Phong Thành hít một hơi lãnh khí.
Quả thật không thể tin được Á Sơn đã tới trình độ nay !
Bạn cần đăng nhập để bình luận