Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 101: Sinh Tử Không Hối Hận (1)

Tô Hạo nói :"Nhân Vương, ta kính trọng ngươi, trừ cái đó ra, ta kính trọng ngươi có đôi mắt to để nhìn thế giới xinh đẹp này, nhưng trong mắt của ta, mỗi người đều có bình đẳng, đây là điều kiện tiên quyết của ta, ta cũng không hy vọng rằng mọi người sẽ trở thành chiến sĩ hợp cách, như theo lời ngươi nói. Nhưng ta muốn, mỗi người đều có cơ hội lựa chọn, mỗi người đều có cơ hội thay đổi nhân sinh, về phần có thành công hay không thì cũng không quan trọng. Nếu như tri thức phù văn chỉ nằm trên tay một số người, ngươi nói cho ta biết, người bình thường sẽ có cơ hội học được sao?"
Nhân Vương cau mày, nghiêm túc nói: "Khách qua đường, ngươi nghĩ thế giới này quá đơn giản! Nếu mỗi người đều học võ, tài nguyện chúng ta không cách nào gánh chịu nổi, chỉ có thể chọn lựa người ưu tú, tiến hành bồi dưỡng, mau chóng đạt được lực lượng cường đại, che chở cho tộc quần. Chuyện tấp cả mọi người đều tập võ, là không thể nào! Tổ tiên đã mất vô số năm để làm ra chế độ, là căn cơ để nhân tộc chúng ta đặt chân ở hậu thế!."
Giọng nói Tô Hạo dần dần cao lên: "Nhân Viên, tài nguyên đi đôi với thực lực. Thế giới này rất rộng, so với tưởng tượng của ngươi còn lớn hơn, nếu muốn càng thêm nhiều tài nguyên, các ngươi phải cam đảm ra ngoài, đi ra ngoài hoang dã tìm tòi tài nguyên! Ngoài thành chính là mỏ tài nguyên.... Nếu các ngươi cứ co đầu ở nội thành nho nhỏ này! Thì tương lai cũng vô dụng mà thôi, ngươi hiểu chưa? Chỉ nghĩ đến mẫu đất nhà mình, ánh mắt đặt ở bên trong Nhân Tộc, đến hai quyển sách tri thức còn phong tỏa lại để sử dụng! Sao các ngươi không nghĩ tới cách lợi dụng phù văn mà đi mở rộng thế giới, cải tạo thế giới, nâng cao hoàn cảnh sinh tồn của Nhân Tộc? Đừng nhắc ta đến mấy cái chế độ lỗi thời kia, cái gì mà căn bản của Nhân Tộc chứ! Bản chất chỉ là cường giả bóc lột kẻ yếu! Ta không phản đối chuyện bóc lột, nhưng ít nhất cũng phải cho mấy người bị bóc lột cơ hội để đứng lên!."
Nhân Vương cũng bắt đầu to giọng, mặt cũng đỏ lên, hắn đã vài thập niên rồi chưa nghe người khác mắng, nếu là ngày thường, hắn đã dùng một đao bổ chết rồi, nhưng hắn không nỡ cứ vậy mà giết chết Khách Qua Đường, nên mới nhiều lời như vậy: "Khách qua đường! Ngươi đối với bên ngoài không biết gì cả, ngươi đối với sức mạnh của thế giới này hoàn toàn không hiểu rõ! một khi nhân tộc bước nhầm một bước, chính là vạn kiếp bất phục! Đi ra ngoài? Nếu có thể ra ngoài, vô số Nhân Tộc đã sớm chạy ra, không cần co đầu rút cổ ở đây, nhưng ngươi phải biết rằng, cái thế giới này không phải do nhân tộc định đoạt, vô số hung thú Tông Tổ cấp cường đại chiếm lĩnh các nơi hoang dã, Nhân Tộc không cách nào đặt chân bước vào lãnh địa của bọn chúng. Đem tất cả mọi người đến, còn không đủ chúng nhét kẽ răng! ".
Tô Hạo cũng bắt đầu phun nước miếng: "Nhân Vương! Ngươi qua coi thường tiềm lực của con người rồi, chỉ cần cho bọn họ cơ hội, bọn họ nhất định sẽ sáng tạo kỳ tích. Ngươi không thể đem hy vọng ký thác vào mấy cái tên gọi là 'Tinh Anh' được, ngươi là Nhân Vương, là lãnh tụ của con người, ánh mắt của ngươi phải rộng mở, đặt trên thân mọi người, tin tưởng vào tiềm lực của tộc quần! Chỉ cần cho bọn hắn cơ hội, không, chỉ một cơ hội nhỏ thôi! Bọn họ sẽ thay đổi thế giới. Không sai, hoàn cảnh trước kia, các ngươi làm vậy không sai. Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, Phù Văn này, hoàn toàn khác trước, phong tỏa nó lại không có ý nghĩa nào, vì sao lại không thử một chút? Càng nhiều người học tập phù văn, càng có thể phát huy lực lượng cường đại!."
Nhân Vương: "Khách Qua Đường! Kẻ yếu chính là kẻ yếu, kẻ yếu nhiều hơn nữa, tụ tập một chỗ cũng không thay đổi được điều gì, cho bọn họ cơ hội cũng không dùng được, tích lũy lâu dài, chỉ làm nội tình của nhân tộc dần dần suy bại! Ngươi phải đứng góc độ của tộc quần suy nghĩ, ngươi cũng là người thông minh, vì sao không hiểu được điểm này?"
Tô Hạo lập tức nhổ nước bọt: "Nhân Vương! Bọn hắn đúng là kẻ yếu, nhưng bọn hắn mãi là kẻ yếu sao? Không cho cơ hội, làm sao biết có trở nên cường đại hay không? Ngươi biết thời điểm hung thú tập kích nhân tộc, mấy người bình tường không có bất luận lực lượng gì phản kháng, bọn họ chỉ bất lực nhìn mình bị hung thú nuốt vào bụng, bọn hắn có thể làm gì đây? Gì cũng không làm được, chỉ có thể cố gắng nhìn thế giới này lần cuối! Bọn hắn ngay cả đến cơ hội làm phao hôi cũng không có! Ngươi biết đối mặt với tử vong mà không có lực phản kháng là đắng cay đến bậc nào không? Ngươi khẳng định không biết, nhưng mà ta biết rõ! Ta biết có một loại tuyệt vọng như thế! Đến cả cơ hội để dãy cũng không có! Lời ta nói hôm nay, Phù Văn, không phải là thứ để các ngươi tư tàng, phải khuếch đại ra ngoài cho ta! Nhân tộc phải cường đại, đi nghiên cứu lực lượng phù văn, nghiên cứu lực lượng để đánh bại hung thú ở chỗ sâu trong hoang dã. Đem phù văn giấu đi, có thể giúp mạnh hơn sao! Mạnh cái rắm! Trước ổn định tộc quần, chậm rãi thích ứng, là có thể đạt được sức mạnh sao? Đạt được cái rắm!."
Bạn cần đăng nhập để bình luận