Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 918: Người Trên Người

Cùng Á Sơn trao đổi xong, Tô Hạo định hành động, đi tới những hành tinh khác thăm dò tình huống.
Thời điểm chuẩn bị hành động, Phong Thành gửi tới tin nhắn: "Duy lão đại, Trí Bằng nói muốn được gặp ngài."
"Trí Bằng?" Tô Hạo đột nhiên nhớ lại, từ khi Quang Diệu Hội thành tổ chức hành trình lớn nhất thế giới này, hắn đã rất lâu rồi chưa gặp Trí Bằng, hết thảy đều giao cho Á Sơn cùng Phong Thành đi xử lý.
Đã nhiều năm như vậy, cũng không có vấn đề gì quá lớn, có thể nói là thuậm buồm xuôi gió.
Hiện tại Tô Hạo cũng không có chuyện gì cần xử lý, nếu như Trí Bằng muốn gặp hắn, vậy liền gặp mặt một lần!
"Phong Thành, đem Trí Bằng đưa đến phòng tiếp khách của ta." Tô Hạo phân phó một tiếng, đứng dậy đi tới phòng khách, rót sẵn trà đợi trước.
Không đầy một lát, Phong Thành mang theo Trí Bằng truyền tống đến.
Trí Bằng lúc này là một lão đầu bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, khuôn mặt già nua, đến cả hào quang trong mắt cũng tiêu tán đi không ít, chỉ có cái eo, vẫn như trước thẳng cứng.
Trí Bằng nhìn thấy Tô Hạo, liền vội vàng vấn an: "Cổ Duy tiên sinh!"
Lần này vừa gặp, làm cho Trí Bằng sớm chuẩn bị tâm lý cũng rung động không thôi, ba người bọn họ, đã nhiều năm như vậy, vì sao còn bảo trì được thanh xuân trẻ mãi không già...
Đây quả thật là làm cho người khác khó tin mà.
Tô Hạo chỉ chỗ ngồi nói: "Trí Bằng, ngồi đi!"
Trí Bằng theo lời ngồi xuống, cẩn thận chu đáo một phen, cảm khái nói: "Cổ Duy tiên sinh, nhiều năm như vậy không gặp, ngài một chút thay đổi nhỏ cũng không có! Những bằng hữu trước kia của ta, lúc này cũng đều biến thành lão đầu rồi!"
Tô Hạo cười nói: "Đây chính là chọn lọc tự nhiên, ai có thể ngăn cản thời gian già yếu? Ta cũng không thể! Mỗi giây mỗi phút, thân thể của ta đều đang già đi, tính mạng của ta cũng dần trôi đi, đây là điều khó có thể thay đổi."
Trí Bằng gật đầu nói: "Quả thật như thế. Cổ Duy tiên sinh, ta một mực biết rõ ngài bận rộn nhiều việc, nhiều năm như vậy, cũng không dám chạy tới quấy rầy. Nhưng trong đầu ta luôn có một câu hỏi muốn hướng ngài thỉnh giáo, chỉ là không tìm được cơ hội.
Ta hiện tại cũng già rồi, không biết còn sống được bao lâu, vì vậy chỉ có thể mặt dày tìm đến ngài, chỉ hy vọng không làm lãng phí thời gian của ngài."
Tô Hạo khoát tay nói: "Đoạn thời gian trước ta bận khá nhiều việc, một mực không có thời gian rảnh, hiện tại nghiên cứu của ta đã bước qua giai đoạn mới, vừa vặn có chút thời gian trống, có chuyện gì, có thể chậm rãi trò chuyện."
Thời gian lúc này, đối với Trí Bằng mà nói càng thêm quý giá, bởi vì tính mạng của hắn, đã tiến tới lúc đếm ngược, ngắn thì mười năm, dài thì ba mươi năm, cũng liền chấm hết.
Nhân sinh chỉ còn lại chút thời gian như vậy, có thể dùng làm được gì?
Dù cho có chuyện muốn làm, thời điểm này, cũng không đủ sức nữa rồi.
Trí Bằng lộ ra nụ cười tươi, hiển nhiên thấy Tô Hạo nguyện ý nghe hắn nói, liền rất vui vẻ.
Trí Bằng nói: "Vậy ta liền nói ra nghi ngờ trong lòng ta!"
"Cổ Duy tiên sinh, từ lúc Quang Diệu Hội được thành lập đến nay, cũng gần 50 năm rồi, tổng thể mà xem, phát triển vô cùng thuận lợi, lấy khuynh hướng như vậy để nhìn, Quang Diệu Hội dẫn dắt mọi người, trong tương lai sẽ lấy thêm càng nhiều thành tựu, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Nhưng mà, vô luận ta chế định quy tắc nghiêm ngặt cỡ nào, vô luận ta nhìn bọn họ ra sao, tình huống ta không muốn vẫn còn xảy ra, hơn nữa số lượng còn không ít.
Ta đoán, kết cục của Quang Diệu Hội, sẽ dần dần thoái hoá thành bộ dạng của 18 Đế Quốc. Có lẽ, trình độ thối nát, sắp lan tới gốc rễ.
Mấy thập niên này, ta nghĩ đủ loại biện pháp, giết không ít người, thậm chí còn tẩy não bọn họ một phen.
Nhưng, đều thất bại đấy, từng chút từng chút, biến thành bộ dạng ta không dám tưởng tượng.
Thật giống như bọn họ không cách nào thoát khỏi ma trú vậy, không ngừng tuần hoàn, cuối cùng, cuối cùng trở về nguyên điểm.
Ta suy nghĩ, nếu đã như vậy, lúc trước ta đem toàn bộ Vương tộc giết sạch, đẫy ngã sự thống trị của bọn họ, lại dùng nhiều năm như vậy tạo dựng Quang Diệu Hội, rút cuộc có ý nghĩa gì? Còn không bằng để như bộ dạng trước kia, duy trì nghìn năm, vạn năm..."
Trì Bằng chậm rãi đem nghi ngờ trong lòng nói ra, cuối cùng hỏi: "Cổ Duy tiên sinh, ta muốn biết, địch nhân thật sự của ta là ai? Ta chiến đấu nhiều năm, cuối cùng vẫn là công dã tràng, ngay cả địch nhân là ai, ta cũng không biết!"
Tô Hạo nhìn bộ dạng buồn rầu của hắn, nhàn nhạt cười nói:" Đây là chuyện ta đã sớm dự tính, Quang Diệu Hội các ngươi có thể 'nghiêm chỉnh' nhiều năm như vậy, thật đúng là không dễ."
Trí Bằng bật cười nói: "Cổ Duy tiên sinh quá khen, nếu không phải ta còn sống, các bằng hưu còn cho ta chút mặt mũi, sợ hiện tại sớm bị khống chế rồi."
Tô Hạo nói:" Trong mắt của ta, trước khi sức sản xuất đạt tới trình độ nhất định, thì đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính khó giải quyết, Quang Diệu Hội giống như một sinh mạng mới, bây giờ nhìn vào tràn đầy trí tiến thủ, là đang trong giai đoạn trưởng thành, nhưng mà ngươi phải hiểu được một điều, chỉ cần là sinh mệnh, chắc chắn sẽ có 'Sinh lão bệnh tử' đấy. Giống như ngươi lúc này, đã già!"
Trí Bằng nhạy cảm bắt được điểm quan trọng: "Nói cách khác, chỉ cần sức sản xuất của xã hội đạt tới trình độ cực cao, liền có thể phá giải vòng tuần hoàn ác tính này?"
Tô Hạo lắc đầu: "Cũng không phải! Đây chỉ là một trong những điều kiện cơ bản. Quan trọng nhất là nhân tâm."
Trí Bằng cau mày lẩm bẩm: "Nhân tâm?"
Tô Hạo: "Cụ thể mà nói, chính là 'Người trên người'! Đại đa số người đều muốn trở thành 'Người đứng trên người', đều muốn thông qua phấn đấu, đem người khác giẫm dưới chân, thậm chí chứng minh bản thân so với người khác ưu tú hơn... Thậm chí 'Cuộc sống tốt đẹp' không phải là thứ mà bọn họ theo đuổi, thứ bọn họ theo đuổi là 'Sống tốt hơn người khác'.
Đây chính là một trong những đặc tính gien nhân loại, khó có thể trừ tận gốc."
"Người trên người.." Trong mắt Trí Bằng sáng lên, hắn dường như hiểu rõ mọi chuyện. Địch nhân của hắn, chính là lòng người!
Nhưng rất nhanh, hào quang trong mắt hắn giảm bớt, bất đắc dĩ nói:" Cổ Duy tiên sinh, thật sự không có cách nào sao? Cuối cùng người chịu khổ nhất, chính là dân chúng bình thường.."
Tô Hạo lắc đầu: "Ít nhất ta không có biện pháp để giải quyết vấn đề này, bởi vì ngươi không cách nào loại bỏ được chấp niệm trong lòng người khác.
Hơn nữa, đây là đặc tính gien của nhân loại, chưa hẳn đã không tốt, dục vọng của nhân loại, có thể làm mọi chuyện.
Chẳng lẽ ngươi muốn một xã hội không có dục vọng phấn đấu, không có động lực, không có sức sống sao? Đây đối với nhân loại mà nói, chính là thảm hoạ diệt vong."
Đạt được câu trả lời của Tô Hạo, Trí Bằng dường như mất hết đi sức lực.
Tô Hạo khó được dịp an ủi người khác: "Trí Bằng, kỳ thật ngươi cũng không cần quá mức để tâm đến Quang Diệu Hội, cũng không cần hoài nghi chuyện mình làm có ích hay không.
Dù cho tương lai Quang Diệu Hội hỏng mất thì sao chứ? Tương lai thuộc về mọi người, bọn hắn muốn cuộc sống gì, chính là bọn hắn đi thăm dò, đi tìm, không liên quan gì đến Trí Bằng ngươi, thời đại của ngươi đã kết thúc.
Nếu có một ngày, mọi người không thích thế giới này nữa, không thích Quang Diệu Hội , vậy cứ thoải mái mà lật đổ thôi, một lần nữa làm ra thế giới mà bọn họ yêu thích. Chỉ đơn giản như vậy.
Trí Bằng ngươi không phải bởi vì không thích thế giới trước kia, nên mới thành lập Quang Diệu Hội sao?
Ngươi nói tuần hoàn ác tính cũng không sai, nhưng mà ngươi có lẽ cũng phát giác được, trong quá trình tuần hoàn, xã hội này đang tiến hoá, một ngày nào đó, có thể tiến hoá đến bộ dạng ngươi muốn, chỉ cần ngươi lưu lại 'Công cụ tuần hoàn'.
Chỉ bất quá, trong quá trình tiến hoá này, sẽ vô số người gặp phải kiếp nạn mà thôi!
Nhưng mà có liên quan gì đến ngươi chứ? Mỗi người trên thế giới này, đều có kiếp nạn của mình, cho dù là ngươi, cũng có kiếp nạn phải trải qua, không lâu sao đó, không phải ngươi sẽ chết đi sao?
Tử vong, chính là một chuyện rất bình thường, ngươi không thể bởi vì thế mà e ngại, coi 'tử vong' là tội ác tày trời!
Buông tay đi! Ngươi đã làm rất tốt, trong mấy chục năm qua, mọi người cũng nhận thấy thế giới tốt đẹp do Trí Bằng ngươi chế tạo.
Mọi chuyện ngươi làm, đều có ý nghĩa."
Trí Bằng thành công bị Tô Hạo thuyết phục , bởi vì Tô Hạo nói cho hắn biết, thời đại của hắn, đã kết thúc, mà chuyện của hắn làm, đều có ý nghĩa.
Đây đối với Trí Bằng mà nói, coi như đã đủ!
"Đúng vậy, Cổ Duy tiên sinh nói đúng, chuyện tương lai để người tương lai quan tâm! Bọn hắn muốn làm thế giới này thành dạng gì, bản thân thoải mái mà làm."
Trí Bằng đi rồi, Tô Hạo vẫn như cũ ngồi trong phòng tiếp khách, lặng im tự hỏi vấn đề của Trí Bằng, cuối cùng bật cười: "Người trên người! Người trên vạn người!"
Sâu trong lòng Tô Hạo, cũng không phải nghĩ như vậy sao?
Hôm nay từ biệt với Trí Bằng, đoán chừng cũng là vĩnh biệt đi.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay, coi như đạt một dấu chấm hết cho Quang Diệu Hội.
Tiếp theo thế nào, chính như lời hắn nói, tự bản thân mọi người quyết định.
Dù sao, sự tình hắn cần Quang Diệu Hội cùng hiệp hội Pháp Sư làm, cũng không còn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận