Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 442: Tiểu Oa Nhi (1)

Phong Linh Tiên Tử bay ở trên trời, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt một hồi ửng hồng, kích động đến toàn thân run rẩy.
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn Tô Hạo hỏi: "Phong Úy, lần đầu tiên bay lên không trung, cảm giác thế nào? Có phải vô cùng kích động không? Ha ha ha!"
Tô Hạo mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn Phong Linh Tiên Tử mang theo mình bay chậm rì rì, thuận miếng nói: "Đúng! Không sai, quả thật kích thích!":
Phong Linh Tiên Tử đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Tô Hạo.
Tô Hạo đột nhiên hỏi: "Sư tôn, ngươi đang mang ta đi đâu vậy?"
Phong Linh Tiên Tử nói: "Đi tìm sư thúc tổ của ngươi, đạo hiệu là Phong Nhan, sư thúc Phong Nhan tinh tu 'Trận Pháp' nhiều năm, ở phương diện 'Trận Pháp' có thành tựu cực cao, công việc hiện tại đang bảo vệ đại trận hộ sơn Bát Hoàn Mê Vụ, tìm sư thúc tổ xin mấy cuốn sách trận bàn liền hợp lý!"
Tô Hạo nói: "Tốt, ta hiểu rồi, bất quá sư tôn, ngươi xem một chút, có phải chúng ta đi nhầm hướng rồi đúng không?"
Theo 'Quan Sát' của Tô Hạo, biên giới sơn môn này chẳng có mấy người tu sĩ, cũng không có ai có huyết khí mạnh hơn Phong Linh Tiên Tử.
Trên gương mặt hình tròn của Phong Linh Tiên Tử lộ nét mơ hồ: "Ân?"
Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên lúng túng nói: "Hặc hặc! Không nhầm không nhầm! Chúng ta đang đi lối tắt..."
Dứt lời, nàng thay đổi phương hướng, hướng phía Tây Nam bay thẳng tới.
Đại khái hơn 10 phút sau, Phong Linh Tiên Tử mang Tô Hạo tới một mảng sương mù, dùng giọng nói ỏn ẻn nói: "Sư thúc Phong Nhan! Ta là tiểu Phong Linh, đến thăm ngài đây!"
"Ta không cần ngươi thăm, đi đi! Đừng quấy rầy đến ta!"
Trong sường mù truyền ra thanh âm trung khí mười phần, làm cho Tô Hạo không ngờ tới nhất chính là, giọng nói này khá ngọt ngào, của nữ nhân.
Tô Hạo còn tưởng 'sư thúc tổ Phong Nhan' trong miệng Phong Linh Tiên Tử là một lão đầu có râu tóc bạc trắng đấy!
Phong Linh Tiên Tử đột nhiên từ phía sau lấy ra một món đồ, đặt ở trước mặt lung lay, dụ dỗ nói: "Sư thúc Phong Nhan, người xem ta mang đến cho ngài cái gì đây?"
Tô Hạo tò mò nhìn qua, phát hiện là một con búp bê vải cute.
Tô Hạo:" ...."
Cảnh này có chút kỳ lạ nha!
Làm cho Tô Hạo không ngờ tới chính là, từ trong sương mù xuất hiện một nữ tu sĩ áo bào trắng, thân hình thon dài, vòng eo mềm mại, lộ ra khuôn mặt trắng mềm mềm, dường như hiện ra hào quang, khuôn mặt ôn nhu ngọt ngào, hai mắt biết cười, ngoặt thành đường cong hoàn mỹ.
Trọng điểm là, theo từng bước chân của nàng, bộ ngực nặng trịch run lên một cái...
Tô Hạo mở rộng tầm mắt 'Phong Nhan sư thúc tổ này? Gọi là tỷ tỷ cũng không sai biệt lắm a!'.
Phong Nhan như một cơn gió, đem Phong Linh Tiên Tử ôm vào trong ngực tùy ý chà đạp, chẳng biết lúc nào đã cướp con búp bê vải trong tay Phong Linh Tiên Tử đi, cầm lên trước mặt, hạnh phúc nói: "Thật đáng yêu, đáng yêu! đây tuyệt đối là tiểu tiên nữ do Mỹ Y đại sư may! Tiểu Phong Linh, ngươi đối với ta thật tốt, vậy mà giúp ta cướp đến tay!"
Phong Linh Tiên Tử đắc ý nói: "Lúc trước ta rời núi, cũng chuyên môn vì sư thúc mà đoạt đấy."
Sau đó duỗi ra năm ngón tay nói: "Vì thế ta ngồi chồm hỗm chờ trọn vẹn một năm trời a!"
Lúc này Phong Nhan như mới phát hiện ra Tô Hạo, chỉ vào Tô Hạo nói: "Oa, em bé này là ai?"
Khóe mắt Tô Hạo hơi nhảy dựng, dùng từ 'em bé' này để miêu tả hắn, hiển nhiên vô cùng không thích hợp.
Phong Linh Tiên Tử thuận thế giới thiệu nói: "Sư thúc, quên giới thiệu cho ngài, đây là đồ đệ Phong Úy của ta! Chớ nhìn tóc hắn ngắn như vậy, thoạt nhìn tuổi không lớn, thế nhưng chính là tuyệt thế thiên tài a!"
Sau đó quay đầu nhìn Tô Hạo nói: "Đây là sư thúc tổ Phong Nhan, Phong Úy mau tới vấn an!"
Tô Hạo không để ý, trực tiếp lộ ra nụ cười tươi: "Phong Nhan sư thúc tổ! Vãn bối Phong Úy hữu lễ!"
Phong Nhan cầm trong tay em bé tiểu tiên nữ, nhìn Tô Hạo từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói: "Vị tiểu thiên tài này thật anh tuấn đấy!"
Sau đó nhìn Phong Linh Tiêu Tử nói: "Tiểu Phong Linh, hiện tại gặp cũng đã gặp, ta cũng phải về đây, ta rất bận đấy!"
Dứt lời quay đầu hướng về màn sương mù.
Phong Linh Tiên Tử lập tức đem nàng giữ chặt lại, ỏng ẻo nói: "Sư thúc ! người trò chuyện với ta đi! Lâu rồi không gặp, rất nhớ đấy!"
Phong Nhan cười nói: "Được rồi, có rắm mau thả, nếu như bảo ta chỉ báo chút gì, vậy cũng không cần nói!"
Phong Linh Tiên Tử :" Đương nhiên không phải rồi, loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì làm phiền sư thúc? Chỉ là đồ đệ của ta đối với trận pháp tỏ ra có hứng thú, lần này dẫn hắn tới đây, là muốn hướng ngài cầu xin một ít sách về trận pháp, cho hắn về học tập một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận