Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 965: Quanh Đi Quẩn Lại, Vẫn Là Chỗ Cũ

Thời điểm Tô Hạo đem vấn đề suy nghĩ cẩn thận, hắn cho rằng mình đã tìm được vật chất có thể cảm ứng 'Hệ thống vận rủi'.
Không sai, Tô Hạo cho rằng, loại vật chát cảm ứng này, khả năng cao chính là những vật chất mờ ảo kia.
Có ba nguyên nhân:
Thứ nhất, loại vật chất nãy xuất hiện sau khi phi thuyền tan vỡ, có thể nói là được vật chất ở trên phi thuyền chuyển hóa thành.
Hắn xác nhận loại chuyển biến này, tuyệt đối không phải từ dòng chảy của hạt mang đến, cũng không phải do Nguyên trên phi thuyền nổ tung, từ đó sinh ra.
Như vậy chỉ có một khả năng, chính là từ hệ thống vận rủi vô hình, dưới sự hội tụ năng lượng khổng lồ, sinh ra vật chất đặc thù.
Thứ hai, trên phi thuyền cũng không có hạt chất lượng cao như vậy, hoặc là nói, những loại vật chất này, nguyên bản chỉ là vật chất bình thường, nhưng lúc này lại có năng lượng khổng lồ, vậy loại năng lượng đến, đến từ đâu?
Tô Hạo không biết, nhưng suy đoán tất nhiên có quan hệ với 'hệ thống vận rủi'.
Lần nữa từ bên cạnh mình xuất hiện vật chất mờ ảo, đúng là sau khi hệ thống vận rủi tập trung năng lượng vào một chỗ, khiến vật chất mới sinh ra.
Thứ ba, Nguyên cùng năng lượng ở thế giới này cho Tô Hạo nhiều phán đoán, hắn cho rằng, vật chất có thể sinh ra lẫn nhau, vậy tất nhiên có thể ảnh hưởng lẫn nhau, vạn vật đều có tương thích của mình, tất nhiên sẽ có liên hệ trong đó.
Cũng có thể nói đơn giản, học thứ của Tô Hạo lúc này, đã có phán đoán sơ bộ.
Có thể gọi là giác quan thứ sáu.
Vật chất sinh ra từ hệ thống vận rủi, tất nhiên sẽ có tính chất nhất định liên quan tới hệ thống vận rủi, tất nhiên có thể thông qua nó, tìm được năng lượng đối ứng hệ thống vận rủi.
Đạo lý giống câu 'Kịch độc mạnh đến đâu, tất nhiên sẽ có vật khắc chế'.
Đủ loại suy nghĩ trở nên thông suốt, Tô Hạo hưng phấn không chịu nổi: "Không sai! Chính là thứ ta muốn tìm."
Bất quá, hiện tại lại xuất hiện vấn đề mới, hạt chảy càng ngày càng nhiều, không cách nào ra ngoài, vật chất mờ mờ kia cũng dần dần trôi xa, Tô Hạo căn bản không cách nào cầm vào tay nghiên cứu.
Nói cách khác, hắn trước mắt chỉ có thể nhìn, không thể sờ.
Chuyện này thật đúng khiến người ta khó chịu, rõ ràng vật chất tìm tòi mấy trăm năm ở ngay trước mặt, nhưng không cách nào cầm vào.
Thật giống như nhìn diễn viên nữ trong phim không thể sờ, cực kỳ khó chịu.
Tô Hạo nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Những vật chất này quá ít, cho dù cầm vào tay cũng không đủ để ta nghiên cứu. Bất quá, không sao, loại vật chất này, ta biết chỗ nào còn có, hơn nữa còn có rất nhiều!"
Nghĩ đến đây, Tô Hạo không chút do dự, trực tiếp Truyền tống đến nơi khác, sau đó tập trung vào Định Vị Thạch mà mình lưu lại, tiến hành truyền tống đi.
Không sai! Vật chất mà Tô Hạo muốn tìm, ngay tại Nguyên Tinh, ở trong Vũ Trụ dạo chơi mấy trăm năm, cuối cùng, vẫn còn về lại chỗ cũ.
"Trên đảo nhỏ Nguyên Tinh, đã từng bị năng lượng hệ thống vận rủi trùng kích qua, tất nhiên sẽ lưu lại loại vật chất mờ ảo này!"
Nếu suy đoán của Tô Hạo không sai, vật chất mờ ảo, quả thật chính là vật chất có thể cảm ứng được năng lượng của hệ thống vận rủi, như vậy, hắn nhất định phải ở trên Nguyên Tinh tìm được nó!
Ngược lại, nếu Tô Hạo ở trên Nguyên Tinh không tìm được loại vật chất mờ ảo này, như vậy có nghĩa là, loại vật chất mờ ảo này, cũng không phải được sinh ra từ hệ thống vận rủi, cũng không phải thứ Tô Hạo muốn tìm, là vật chất có thể cảm ứng được năng lượng vận rủi.
Như vậy, có phải hay không, nhìn một cái liền biết!
Tất cả chỉ là phán đoán của Tô Hạo.
Nếu phán đoán nhầm thì sao?
Sai thì sai thôi!
Tô Hạo hắn là ai? Chỉ cần để cho hắn nhìn thấy một lần, liền có thể trốn thoát khỏi tay sao?
Cũng lắm thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa kiếp nạn bùng nổ, lại tìm kiếm một lần.
Có lần đầu sẽ có lần thứ hai!
Tô Hạo rất nhanh truyền tống về vệ tinh gần Nguyên Tinh, hắn không vội vã bay về Nguyên Tinh, mà dừng lại, dùng năng lượng không còn nhiều của mình, bố trí 'Hệ thống tiêu điểm', lợi dụng vật chất trên vệ tinh, chuyển hóa thành Nguyên.
Sau đó, lại lợi dụng Nguyên đạt được, chuyển hóa thành Linh Lực cùng Huyết Khí linh hoạt sử dụng.
Sau đó lại tìm vật chất chuyển hóa thành Nguyên, lại từ Nguyên thành Linh Lực cùng Huyết Khí, cứ như vậy tuần hoàn, thẳng đến khi đạt được ước chừng mới thôi.
Tô Hạo lưu lại trên vệ tinh một tháng, rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lúc này thân thể đã khôi phục lại lúc ban đầu, trong cơ thể cũng ẩn chứa Huyết Khí cùng Linh Lực khổng lồ, cũng một lần nữa khắc lên 'Phù Văn Hạch Tâm', Thần Niệm lần nữa trở lại đỉnh phong.
Tuy rằng thân thể hết sức yếu ớt, Sinh Mệnh Lực suy yếu nghiêm trọng, nhưng nếu sét về mặt sức mạnh, hắn cũng không yếu hơn lúc trước là bao.
Chỉ còn một cái đầu, không lâu sau đó, liền khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, quả thật vô địch.
Nếu có được Sinh Mệnh Lực vô hạn, tế bào có thể tùy ý sinh trưởng, như vậy hắn mới thật sự vô đối!
Tô Hạo đứng dậy hoạt động thân thể mới của mình, ngoài trừ lực Sinh Mệnh tiêu hao nghiêm trọng cùng thân thể hơi suy yếu, cũng không còn cảm giác khác.
Vẫn cường đại như cũ!
Tô Hạo từ vệ tinh sử dụng dịch chuyển liên tục, rất nhanh trở về bên trên Tinh Cầu.
So với thời điểm hắn mới chuyển sinh tới, hoàn cảnh nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Một mảnh đất khô cằn, không khí trầm lắng!
Rất nhiều nơi tỏa ra khói đặc, tầng khí quyển bị bùi mù che kín, hải dương biến thành màu đục ngầu, hiện ra vết đen.
Địa hình biến dạng hoàn toàn, khác biệt so với lúc trước.
Nhìn hình dạng của viên Tinh Cầu hiện tại, hoàn toàn không nhìn ra điểm giống với Nguyên Tinh lúc trước.
Tô Hạo bay một đường tới vị trí căn cứ, rất nhanh trôi lơ lửng trên vị trí đảo nhỏ.
Lúc này đảo nhỏ đã không còn bóng dáng, chỉ là một mảnh biển đen ngầu.
Nước biển lúc này hơi có vẻ có tính axit, một mảnh tối trầm, căn bản không có bất kỳ sinh vật nào.
Cũng không biết còn có.... Vi sinh vật có thể ương ngạch sinh tồn.
Có lẽ có đi!
Lịch sử của viên tinh cầu này, có lẽ so với hoàn cảnh hiện tại còn ác liệt hơn, nhưng vẫn như cú có nền văn minh phát triển.
Hôm nay chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi!
Nếu thật sự có vi sinh vật tồn tại, như vậy trải qua trăm triệu năm sau, lại là một trang hảo hán, tất nhiên tình cảnh lúc này sẽ biến mất rất nhanh.
Tô Hạo rất nhanh bơi vào đáy biển.
Không đầy một lát, hắn đã tìm được thứ mình muốn là Vật chất mờ ảo!
Quả thật có quá nhiều.
Hầu như phủ kín cả đáy biển!
Tâm tình Tô Hạo lần nữa hưng phấn lên: "Suy đoán của ta quả nhiên không sai! Chính là ngươi rồi!"
Quanh đi quẩn lại, vẫn phải về chỗ cũ.
Tìm trong vũ trụ, cũng không thấy đồ vật muốn thấy, nguyên lai nằm ngay chỗ không ai ngờ tới.
Thế sự vô thường, đúng là như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu sau khi bị phá hủy, hắn không có thói quen quay đầu nhìn lại một lần, muốn quét dọn chiến trường, có lẽ sẽ không cách nào thấy được vật chất hơi mờ này.
Không thấy được vật chất hơi mờ, hắn liền không cách nào biết được hết thảy.
Cuối cùng cũng sẽ không lần nữa trở lại Nguyên Tinh, quay về đảo nhỏ, cũng không tìm được loại vật chất đặc thù.
Tô Hạo tiện tay tạo ra Tiểu Thế Giới, đem tất cả vật chất mờ ảo mình tìm được, đều đưa vào bên trong, sau đó xuất hiện trên mặt biển, bay nhanh khỏi nơi này.
Trên đại lục, tùy ý tìm một chỗ, tạo ra trụ sở tạm thời, tiếp đó triển khai nghiên cứu đối với vật chất mờ ảo này!
Hết thảy mọi đáp án, đều nằm ở bên trong vật chất mờ ảo.
Tuổi thọ của hắn lúc này chỉ còn không đến 500 năm.
Mà trong 500 năm này, đối với Tô Hạo mà nói, hoàn toàn đủ rồi! Chỉ cần thuận lợi tìm được hệ thống vận rủi, phá giải tiêu điểm hệ thống vận rủi, dù cho còn lại 5 năm cũng không quan trọng.
Lúc này Nguyên Tinh ở trong vũ trụ, yên tĩnh không thôi, đến nỗi chỉ còn mỗi mình hắn. Bất quá Tô Hạo cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Bởi vì, hắn có chuyện cần phải làm!
Có chuyện bản thân muốn làm, vậy còn chưa đủ sao?
Còn cần những người khác làm bạn?
Không cần đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận