Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 406: Ngươi Nghe Ta Giải Thích

"Bốn mươi ba người, tính cả ba tu tiên giả lúc trước ở Mạc Lai Trang, cùng với hai người đánh nhau bị hắn xen vào, hiện tại đã có bốn tám phần mẫu rồi, hắc hắc hắc!"
Trong lòng Tô Hạo cao hứng không thôi, hắn tuy rằng đã chuẩn bị một bản kế hoạch hoàn thiện, nhưng mà không nghĩ tới, lúc thực hiện lại thuận lợi như vậy.
Thực sự không phải tu tiên giả quá cùi bắp, mà chỉ có thể nói năng lực không gian của Tô Hạo quá hack, hơn nữa Tô Hạo cũng chỉ chọn những quà mềm mà bóp, nhưng tu sĩ cấp thấp đụng phải Tô Hạo căn bản không có thời gian để phản ứng, liền bị đâm một đao, đợi đến khi phản ứng lại khi bị tập kích, Tô Hạo sớm đã xin được huyết dịch, truyền tống chạy đi!
"Xem ra lần hành động này có thể thuận lợi hoàn thành, chỉ cần một trăm phần mẫu là được rồi! bây giờ chỉ còn thiếu năm mươi hai mẫu nữa là xong!"
Tính toán đến đây, Tô Hạo lộ ra một nụ cười vui vẻ: "Chuyện này thật đơn giản nha, vốn tính trong vòng mười ngày hoàn thành, hiện tại xem ra, hôm nay có thể xong!"
Tô Hạo định làm một mạch, sớm thu thập xong số liệu, sau đó tìm một chỗ nào đó để nghiên cứu, rồi đi tham gia đại hội Thăng Tiên.
Hắn kích hoạt trần bạn Siêu Cấp, lần nữa buff hiệu quả lên trường đao, không gian chấn động lóe lên biến mất không thấy đâu.
Mà Tô Hạo không biết là, hắn vừa rồi đâm phải tu sĩ đại hán, đã khiến đại hán bị chọc tức, sử dụng 'Sư Tử Hống' chửi rủa cả tiên môn!
Từng tu sĩ ở trong núi tu hành đều bị đại hán kinh động, ai nấy đều rời khỏi động phủ bay lên không trung, sau đó thu thập tin tức.
"Nghe nói có một người mặc áo giáp thần bí chạy vào đây, cầm đại đao đi dâm ngươi!"
"Áo Giáp? Ở đâu? Vì sao ta không thấy?"
"Ta cũng không phát hiện ra, nhưng mà ta là người bị hại, ừ, bờ mông của ta bị chọc cho một lỗ! Tuyệt không giả được!"
"Ta bị hại thảm hơn, bị đâm ở eo, hiện tại còn chưa bình phục lại sức lực! Không tốn nửa tháng chỉ sợ không khôi phục lại được!"
"Không thể nào, tên áo giáp kia lại biến thái như vậy sao?"
"Mà còn chưa bắt được sao?"
"Chưa, nghe nói tên áo giáp kia tới vô tung, đi vô ảnh, không ai nhìn thấy hình dạng của hắn!"
"Hít ! Không thể nào? Tiên môn có nhiều trưởng lão như vậy..."
"Nói nhỏ một chút, ta nghe nói cúng có một vị trưởng lão bị đối phương đâm cho một lỗ!"
"Hít ! Sao mà khủng bố như vậy! thật là biến thái mà!"
Xem lẫn trong đám tu sĩ ra ngoài thám thính tin tức còn có tu sĩ họ Tào, vừa nghe đến 'người mặc áo giáp' vẻ mặt của hắn lập tức hiện lên nét chột dạ, trong đầu tự động hiện ra tình cảnh mình bị đâm ngày hôm qua, tuy miệng vết thương lúc này đã đỡ hơn, nhưng giờ phút này nghe mọi người nghị luận, sau lưng hắn mơ hồ truyền đến đau đớn.
Hắn hoài nghi cái tên áo giáp kia, chính là vị 'tiền bối' nhìn không thấu ngày hôm qua, đồng dạng cũng xuất quỷ nhập thần, ưa thích cầm đầu nhọn đâm ngươi khác, đồng dạng đoán không được!
"Dựa theo thời gian phát sinh, chẳng lẽ vị tiền bối kia đi theo ta vào đây? Ta gây ra họa rồi sao... Có nên thông báo với trưởng lão biết không?"
Suy nghĩ một chút, tu sĩ họ Tào quyết định giấu kỹ vào trong bụng....
Nếu nói cho trưởng lão biết, có trời mới biết cuối cùng trưởng lão sẽ đem cái nồi nào úp lên người hắn?
"Không sao, cho dù trời có sập xuống, cũng có Chưởng Môn cùng Trưởng Lão đi đỡ!"
Thời điểm mọi người thảo luận, Tô Hạo lần nữa xuất hiện ở trong Dược Viên.
Vừa xuất hiện, Tô Hạo liền cảm giác có chỗ không đúng, bên trong Ra-da, phần lớn tu sĩ đều đang đi ra ngoài, nhao nhao bay trên không, hướng ngọn núi chính giữa tập hợp.'.
Trên đầu Tô Hạo xuất hiện đầy đấu chấm hỏi: "Xảy ra chuyện gì đây? Không phải là dịp đặc thù, muốn tổ chức parrty chứ? Hay là do ta đến đây, làm cho mọi người kinh động hoảng sợ, di chuyển đi tìm ta?"
Bất kể là loại nguyên nhân nào, cũng bày ra cho Tô Hạo một vấn đề, là có nên đi đâm người tiếp không?
Tô Hạo suy nghĩ một chút, vẫn nên lấy ổn thỏa làm chủ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước mắt bao người lấy đao đâm ngươi, quả thật cố ý khiêu khích người ta, vẫn nên đợi chuyện này chìm xuống, sau đó lại tiếp tục!
Thời điểm Tô Hạo chuẩn bị rời đi.
Bên trong Ra-da của hắn xuất hiện hai vị tu sĩ đi lạc.
Hiện tại hắn đã thu thập được số liệu của bốn tám người, nghĩ đến 2 người nữa là đủ 50, Tô Hạo thầm nói: "Đi thêm một chuyến, sau đó thu tay lại."
Tô Hạo lập tức tập trung vào vị trí của hai người này, thân ảnh biến mất.
Vừa mới xuất hiện, trường đao của Tô Hạo liền theo bản năng đâm xuống, chỉ là Tô Hạo không ngờ tới, hai người trước mặt hắn lúc này, là nam nữ đang trần truồng quấn quanh một chỗ!
Đối với nam nữ đang chìm trong kích tình, không chút nào phát hiện có người đứng bên cạnh xem hai người biểu diễn.
"Phốc phốc!" Hai tiếng đâm vang lên, Tô Hạo ra tay vừa ổn vừa chuẩn đâm vào trên cơ thể hai người, thu hoạch huyết dịch của đối phương.
Đau đớn trên thân, làm cho hai người giật mình tỉnh lại, lúc này hai người mới phát hiện có thêm một tên mặc áo giáp đứng ở một bên quan sát!
"Ách !" Nam tử tóc quăn trong lúc nhất thời mở to hai mắt, trong nháy mắt liền uể xuống,
"A !-" Nữ tử đầu tóc bối rối phát hiện bên cạnh nhiều thêm một tên lạ mặt, đầu óc liền trống rỗng, vô thức phát ra một tiếng thét thê lương!
"Không xong!" Nam tử kia thầm kêu một tiếng không ổn.
Chỗ này không phải thạch thất, không thể ngăn cản âm thanh của nữ tử, rất nhanh tiếng hét truyền ra ngoài, làm cho mọi người đều theo bản năng nhìn về phía bên này.
"Nguy rồi, là thanh âm của đạo lữ nhà ta, chắc hẳn nàng đã tạo ngộ tập kích, mời mấy vị đệ tử theo ta đi cứu viện." Một nam tử trung niên râu tóc bạc trắng lập tức vội vàng hướng chỗ tiếng hét bay tới.
Tu sĩ bên cạnh nhao nhao hưởng ứng: "Lăng trưởng lão, chúng ta nghe theo sự phân công của ngài."
Sau đó nhao nhao đi theo nam tử tóc trắng tên Lăng trưởng lão, rất nhanh liền bao quanh ngôi nhà gỗ, nhiều tụ sĩ tự tin với thực lực của mình, theo sát sau lưng Lăng trưởng lão, tiến vào nhà gỗ.
Một lát sau, trong ngôi nhà gỗ truyền đến tiếng thét phẫn nộ của Lăng trưởng lão: "Mộng Hồi, hắn là ai? Hai người các ngươi sao lại ở chỗ này?"
Nữ tử tên Mộng Hồi ủy khuất nói: "Dũng ca, ngươi nghe ta giải thích được không..."
Sau khi Tô Hạo lấy được mẫu máu, liền lập tức truyền tống rời đi, quay lại sơn mạch.
Bởi vậy, Tô Hạo cũng không rõ bản thân mình vừa làm một chuyện tốt, đem chuyện Lăng trưởng lão bị cắm sưng bày ra trước mặt cho toàn thể tiên môn biết.
Dù cho có biết, Tô Hạo cũng không cần Lăng trưởng lão cảm ơn, thứ mà hắn quan tâm, là mẫu máu dùng để thí nghiệm.
"Năm mươi mẫu máu, thu hoạch thật lớn a! Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại đến tiên môn nhìn một chút! Nếu như tản đi, vậy tiếp tục làm việc, nếu không, đợi ngày hôm khác!"
Đối với Tô Hạo mà nói, có thể đạt được một trăm mẫu máu, có thể chuẩn xác tìm ra điểm khác biệt, nhưng mà năm mươi mẫu cũng không phải không được, chỉ là sai số có chút lớn mà thôi!
Nếu Tiên Môn trở nên nguy hiểm, Tô Hạo cũng không cưỡng cầu, lao vào mạo hiểm, những mẫu máu này cũng đủ dùng rồi.
Sau khi xong việc, Tô Hạo liền phủi đít mà đi, lúc này bên trong Nguyên Túc Tam Hợp Phong náo nhiệt cực kỳ!
Lăng trưởng lão sau khi mất mặt trước những người khác, liền triệt để không ngóng đầu lên được nữa, vội vàng tiên bố bế quan, quay về động phủ, cực ít xuất hiện trước mặt người khác.
Trải qua sự tình của Mộng Hồi cùng tình nhân, những tu sĩ khác cũng xác nhận một chuyện: Tên mặc áo giáp có thể đi vô ảnh tới vô tung.
Về phần vì sao vị này lại ưa thích đâm người ta một lỗ, bọn hắn cũng không biết được. Nhao nhao suy đoán tên này là một kẻ háo sắc!
"Làm sao bây giờ?"
"Chúng ta tập trung một chỗ chờ hắn xuất hiện, sau đó đồng loạt ra tay bắt hắn lại. Hắn giấu đầu lòi đuôi như vậy, thì ngoài trừ thủ đoạn quỷ dị ra, cảnh giới sẽ không cao. Chúng ta nhiều người như vậy, nhất định có thể trói hắn lại."
"Đừng quên, tên áo giáp có thể tùy thời phá vỡ 'Tùy Thân Quang' đấy!"
"Vậy phải đợi tới khi nào? Tên áo giáp còn xuất hiện nữa không?"
"Đương nhiên là đợi đến khi hắn xuất hiện rồi!"
Mà Tô Hạo, lúc này đang nằm trong một căn phòng xa hoa, duỗi cái lưng mệt mỏi của mình, nằm trên giường ngủ thật say: "Hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi, trước ngủ một giấc rồi tính tiếp! Nhiều lần truyền tống như vậy, thân thể có chút ăn không tiêu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận