Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 114: Nhà Mới

Ngày hôm sau, Tô Hạo đi vào nội thành tìm việc làm.
Nhưng điều làm hắn phiền muộn nhất chính là, không có người nào tin tưởng vào một tiểu nam hài bốn tuổi có thể làm gì, vì vậy sau khi Tô Hạo đến ứng tuyển, liền trực tiếp bị cự tuyệt.
Điều này làm Tô Hạo lâm vào thế khó xử, đầu năm tìm việc không dễ dàng a, đúng là lăn lộn sinh hoạt không hề dễ.
Nhưng cũng không thể đi trộm vặt mãi được, đi gần bờ sông, nào có chuyện không ướt giày?
Lại đi một vòng, Tô Hạo vỗ tay, lập tức làm ra quyết định, thì thầm nói: "Nếu như không có ai thuê, vậy thì đừng trách ta làm mấy chuyển bỉ ổi để duy trì sinh hoạt!"
Vì để có thể sinh sống, làm một số chuyện xấu có gì sai?
Trải qua nhiều thế giới, lại biết thêm nhiều chuyện, Tô Hạo cũng có càng thêm nhiều nhận thức với tư duy mới.
Mỗi người đều có mục tiêu sống không giống nhau, nhưng lại không có nhiều lựa chọn.
Cuối cùng đi đến đường cùng, cũng là do hoàn cảnh ép buộc. Nói cách khác, tư duy cùng nhận thức, ngoài trừ do ý chí quyết định, còn do hoàn cảnh bên ngoài tác động đến.
Mỗi người tử nhỏ, đều sẽ bị giam cầm trong một vòng tròn quan hệ, khó có thể thoát ra ngoài, điểm khác nhau chính là, mỗi người đều có một cái vòng khác nhau.
Giống như một cái mạng nhện bắt được một con bươm bướm, cho dù bươm bướm đen hết tất cả vốn liếng, cũng chạy không thoát được vận mệnh.
Nhưng Tô Hạo đâu phải bươm bướm, hắn có thể giãy giũa khỏi tấm lưới này, chạy về phía tấm lưới mới.
Điều này cũng khiến cho suy nghĩ của hắn dần dần sinh ra biến hóa cực lớn.
Hắn đã trải qua nhiều lần tử vong, mỗi lần đều có thể chuyển sinh, nên từ lúc khởi đầu đã không có chút nào sợ hãi, hay kiêng nể gì cả.
Hắn tựa hồ không cách nào có thể chết được, trừ khi có một ngày đột nhiên mất đi phương hướng, quên mất hắn là Tô Hạo.
Thời điểm sống với tư cách La Triêu Huy, hắn đã lấy được thành tựu cực cao, danh dự cực lớn, tiền nhiều đến nỗi tiêu không hết, ở trong nội tâm đã mất đi cảm giác với đồng tiền.
Thời điểm sống với tư cách Ngô Hướng Võ, nhiệt huyết của hắn là làm một phen kinh thiên động địa, danh lưu thiên cổ, sau đó thay đổi thế giới, loại nhiệt tình này sau đó bị một thau nước lạnh dập tắt, có lẽ nhiệt tình muốn thay đổi thế giới của hắn khó mà tìm về được nữa.
Điểm duy nhất vẫn còn chính là, hắn không ngừng tò mò với thế giới tâm, cùng với sự hiếu kỳ với vũ trụ này.
Điều có thể làm hắn kích tình thì vô cùng đơn giản, chỉ có bốn chữ thì ra là thế.
Tô Hạo nhìn móng tay bén nhọn của bản thân, tự hỏi: "Ta là Nhân Loại sao?"
Có thể nói là có, cũng có thể nói là không.
Hắn dần dần có một loại cảm giác, không biết ở lúc nào trong tương lai, hắn sẽ mất đi nhận thức vơi tư cách là người.
Sau đó lại đột phá điểm mất chốt, lần nữa đắp nặn một linh hồn mới.
Như vậy linh hồn này là gì?
Tô Hạo không biết, hắn cho rằng linh hồn chỉ cần nhận thức được mình là được.
Còn ý chí?
Tô Hạo cũng không biết, hắn cho rằng, ý chí chỉ là vỏ bọc của nhận thức.
Khi nhận thức của hắn thoát ly phạm trù loài người, vậy hắn còn là người sao? Không phải người thì là gì?
Tô Hạo dần dần hiểu được, trong tương lai, hắn nhất định sẽ dần dần thay đổi nhận thức về bản thân, thời gian dần dần thoát ly khỏi suy nghĩ của người bình thường, mà hắn chính là nhân tố duy nhất quyết định, mình sẽ làm điều gì.
Chỉ cần đạt được mục đích, hắn có lẽ sẽ làm rất nhiều sự tình khác người!
Những quy tắc trói buộc trong xã hội, lực trói buộc đối với hắn càng ngày càng nhỏ.
Vì vậy kiếp này sinh tồn bằng trộm cắp, đối với hắn không có chút nào gánh nặng tâm lý.
Ngoài trừ áp lực sinh tồn, hắn đối với chủng tộc người Chu Hoạch cũng không sinh ra cảm giác nào, tuy rằng không ghét, nhưng cũng chẳng hề thân thiết.
Có thể tương tượng, ở một thế giới sau, nếu vận khí tốt, hắn có thể trở thành nhân loại lần nữa, như vậy cảm giác của hắn đối với nhân loại có giảm xuống bớt hay không? Có lẽ không nhỉ?
Điểm ấy không biết được.
Nhưng tương lai nhất định sẽ biết.
...
Ý định của Tô Hạo là kiếm chút tiền, đổi một chỗ ở mới, vô luận thế nào, sống ở trong nhà cũng sướng sống trong cái ổ nhỏ kia nhiều, hơn nữa thân thể cũng ngày càng cường tráng, ngày càng cao, cái ổ nhỏ kia, có chút không thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
Sau khi làm vài phi vụ, Tô Hạo tìm một nhân viên môi giới để mua phòng, yêu cầu của hắn là một viện tử giá rẻ lại vắng vẻ.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên môi giới, Tô Hạo đi thăm quan một cái tiểu viện.
Nhân viên môi giới là một người bình thường, cũng không bởi vì thấy Tô Hạo còn nhỏ mà sinh ra khinh thường, dù cho có khinh thường, cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt, bởi vì loại người này chỉ cần nhận tiền, chỉ cần có tiền, đều là papa.
Nhân Viên môi giới là một tiểu ca có một bím tóc dài, đầu đeo đầy dây, lúc nói chuyện ưa thích lấy tay bóp một cái bím tóc nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Hạo giới thiệu: "Căn viện này là của một tiểu bằng hữu trẻ tuổi, hai tháng trước phụ thân của hắn đột nhiên mất tích, nên chỉ lại ít tài sản, về sau sinh sống khó khăn mới quyết định bán căn phòng này, hiện tại giá cũng không đắt, nếu như ngươi mua, sẽ được giá hời."
Tô Hạo ở cái sân nhỏ này dạo một vòng, hết sức hài lòng, liền nói: "Viện này hai nghìn chu tệ, ta liền mua. Nhưng mà đảm bảo thế nào?"
Vị tiểu ca này kinh ngạc nhìn Tô Hạo nói: "Mua phòng trong Lâm Thành đều được thương hội "Thượng Hợp" đảm bảo, điểm này ngươi có thể yên tâm."
Tô Hạo thừa cơ hỏi: "Thương hội 'Thượng Hợp '? Đó là cái gì?
Có tiền là đại gia, Tiểu ca kiên nhẫn giải thích nói: "Thương hội Thượng Hợp' là do tất cả các thương hội ở trong Lâm Thành tạo ra, những thương hội này chọn ra chín vị có uy vọng cao nhất làm đại biểu, giải quyết tất cả mọi tranh chấp làm ăn ở trong Lâm Thành. Đương nhiên, cũng không chỉ có thế thôi, nói tóm lại, thương hội 'Thượng Hợp' có thể dẹp dọn hết thảy sự tình trong thành."
Tô Hạo gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
Tiểu ca ở trong bọc lấy ra hai bản khế ước, hỏi: "Ngươi biết chữ không?"
Tô Hạo nhìn một trang giấy đầy chữ, dứt khoát lắc đầu, nói: "Không biết!."
Tiểu ca lấy ra một cái hộp, đưa cho Tô Hạo, ý bảo nói: "Ngươi chỉ cần ấn chỉ tay trên tờ giấy này là được."
Vừa nói xong, Tiểu ca lập tức bổ sung thêm một câu: "Yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề."
Tô Hạo cũng không do dự, trực tiếp ấn ngón cái vào tờ giấy.
Sau đó sảng khoái đưa tiền cho đối phương.
Hắn không sợ xảy ra vấn đề, nếu dám 'chơi' hắn, thì buổi tối hắn sẽ đến hành hung cho một trận, sau đó đem tiền cầm về.
Tiểu ca tiếp nhận túi tiền, đem một tờ khế ước đưa cho Tô Hạo, sau đó bản thân cất kỹ phần còn lại, dùng ánh mắt liếc ngoài sân nhỏ, nói: "Tiểu bằng hữu, bên ngoài có mấy người hơi lớn nhìn chằm chằm vào ngươi rồi đấy! Ngươi định làm thế nào đây?"
Tô Hạo lại đưa tới chút tiền, nói: "Ngươi có thể giúp ta giải quyết được không?"
Tiểu ca cười ha hả nhận lấy, sau đó nói: "Đương nhiên, ngươi nhìn đây!."
Nói xong, hắn không biết từ đâu lấy ra một cái côn, đem tay áo vuốt lên, lộ ra một hình xăm giống như bọ cạp, đẩy cửa bước ra, lập tức hướng về mấy đứa trẻ lang thang đe dọa: "Mấy thằng nhãi con nhìn rõ ràng đây, nơi này là địa bàn của Sa Trùng bảo kê, trong một tháng mà dám chạy tới gây chuyện, thì mỗi người cắt ngang một chân, có nghe rõ chưa?"
Mấy tiểu hài tử bảy tám tuổi lập tức giải tán, tứ tán mà chạy.
Tô Hạo thì yên lặng thầm nghĩ: "Xem ra Lâm Thành này, cũng có bang phái khống chế."
Sau đó hắn liền sửng sốt một chút, hắn vừa rồi nghe thấy gì nhỉ? "Trong một tháng" là có ý tứ gì?
Tiểu ca tóc bím lập tức cười hì hì đi đến: '"Tốt rồi , vấn đề đã giải quyết xong, trong một tháng này nếu xuất hiện phiền toái gì, có thể tìm ta để giúp đỡ dọn dẹp."
Khóe miệng Tô Hạo hơi co lại một chút, mặt không biểu tình nói ra: "Vậy tháng sau thì sao?"
Tiểu ca nói: "Tháng sau thì ta không biết, dù sao số tiền ngươi đưa cũng chỉ là tiền bảo kê một tháng, nếu như ngươi muốn tháng sau được Sa Trùng tiếp tục bảo kê, thì có thể tìm ta nộp tiền quản lý."
Tô Hạo nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.
Mà tiểu ca tóc mái kia rất vui vẻ vì hoàn thành được một vụ giao dịch, vừa huýt sáo vừa đi ra ngoài.
Sau khi vị tiểu ca này rời đi, Tô Hạo nhịn không được nói: "Con mẹ nó, mấy bang phái này, quả thực là hắc điếm mà."
Tô Hạo rất nhanh đem đồ đạc của mình chuyển vào căn phòng mới, đồ vật của hắn không nhiều lắm, chủ yếu là áo quần chăn màn giữ ấm, với lại chỉ cần quét dọn một chút, là có thể vào ở luôn rồi.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng coi như là có nơi tránh gió tránh mưa.
Hắn ngồi yên ở trên mái hiên, ngơ ngác nhìn tiểu viện tử trống rỗng, đột nhiên nhớ lại tiểu viên nơi trạm gác Trà Sơn, phụ thân Ngô Vân Thiên của hắn thường xuyên ngồi trên sân nhỏ uống trà, lại nghĩ tới thời điểm La Triêu Huy, cha mẹ cùng đệ đệ ở chung một căn biệt thự.
Tô Hạo lẩm bẩm nói: "Gặp được càng nhiều người, nội tâm ngày càng trống rỗng a.."
Bạn cần đăng nhập để bình luận