Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 546: Linh Lực Biến Chuyển (1)

"Hỗn đản! Tạp chủng! Khốn nạn! Súc sinh!.... A! ! ! Tức chết ta mất!"
Phượng Cửu trở lại cung điện, phát hiện cả tòa cung điện của mình trống rỗng, ngay cả bảo khố tích lũy ngàn năm cũng không cánh mà bay, tâm cảnh hơn tám trăm năm không xao động, cuối cùng cũng bị phá hủy, lúc này Phượng Cửu tóc tai lộn xộn, đập phát cung điện để phát tiết! Mắt trừng muốn nứt ra, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Hận nhất chính là, hiện tại đến ngay cả một thứ cho hắn đập cũng không có, chỉ có thể chút hận lên bức tường.
Bị mất Xích Tuyền Luyện Linh Dịch thì thôi đi, đây cũng chỉ là một trong những tài liệu để đột phá lên Hợp Thể, đối với những tu sĩ Hợp Thể như bọn họ mà nói, công hiệu cũng chỉ có một, chính là đem Linh Lực lộn xộn trong cơ thể chiết xuất lại, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng mà! Đem toàn bộ đồ vật trong cung điện lấy đi là con mẹ gì đây? Đến ăn trộm cũng không chơi như vậy đấy! Cường đạo giết người còn để lại xương cốt.
Quá phận nhất chính là, chỉ là một ngọn đèn lưu ly để thắp sáng cũng nạy ra cho bằng được!
Thật sự là... Không thể nhịn được nữa a!
Đại trưởng lão Y Môn Sử Gian cùng Đại trưởng lão Châu Môn Sơn Quân lúc này cũng âm trầm như nước, nộ khí bừng bừng, nhưng mà nhìn sư huynh Phượng Cửu ngửa đầu gào thét, ánh mắt nhìn tràn đầy vẻ thương hại: Sư huynh , cũng thật quá đáng thương đi!
Giờ này nếu đổi lại tạo ngộ của Phượng Cửu rơi lên đầu mình, bảo khố nhiều nằm sưu tầm chớp mắt liền biến mất, tất nhiên cũng không ai thừa nhận nổi!
Như thế xem ra, tuy phần Xích Tuyền Luyện Linh Dịch của bọn họ bị đoạt đi, nhưng đây cũng không phải là chuyện không cách nào tiếp nhận ! Nhiều nhất cũng chỉ bị mấy người khác hoài nghi ba người họ nuốt riêng! Vấn đề không lớn...
Quả nhiên, chỉ cần nhìn người khác thảm hơn mình, liền không cảm thấy đau khổ nữa, dù sao người đó là bản thân sư huynh...
"Bất quá, sư huynh đã như vậy rồi, chúng ta cũng phải thể hiện ra sự phẫn nộ mới được! Có lẽ mới làm nội tâm sư huynh dễ chịu đi một tí."
Phượng Cửu đem vách tường xung quanh đều hủy đi, nhưng vẫn còn chưa hết giận, ngược lại càng nghĩ càng tức, một thân Linh Lực khổng lồ bỗng nhiên bộc phát.
"Oành."
Như là bom nổ vậy , cả tòa cung điện tráng lệ chấn động, ầm ầm sụp đổ.
"Đồ vô sỉ hại nước hại dân, đồ không phải con người, lão tử mà bắt được ngươi, liền phân thân vạn đoạn, vứt cho chó ăn a ! ! !"
Sử Gian cùng Sơn Quân thoát ra khỏi cung điện, nhẹ nhàng bay lên không trung, nhìn cung điện sụp đổ, hai mắt nhìn nhau.
Sử Gian trầm ngâm một chút, nói: "Sơn Quân sư đệ, năng lực tên áo giáp thủy tinh này ngươi từng thấy qua chưa?"
Sơn Quân lắc đầu nói: "Chưa từng thấy qua, vô cùng quỷ dị."
Lông mày Sử Gian nhíu lại: "Người này rút cuộc là thần thánh phương nào, tới vô ảnh, đi vô tung, đuổi thì không kịp, tìm thì không thấy, đánh thì không trúng.... Nghe nói lúc trước Cửu Luyện Tinh Nguyên Sơn cùng Cửu Luân Hợp Linh Liên của Nguyên Túc Tam Hợp Phong bị một tên mặc giáp thủy tinh quỷ dị lấy đi, hôm nay xem ra là sự thật."
Sơn Quân liếc nhìn Phượng Cửu ở phía dưới: "Gần đây nhiều chuyện quỷ dị xảy ra, chúng ta vẫn nên cẩn thận, không biết khi nào Cửu sư huynh ới tỉnh táo lại, việc này còn cần hắn định đoạt."
Tâm tình của Phượng Cửu, Tô Hạo cũng không biết đấy, hắn đã để lại cung điện đắt tiền nhất cho đối phương, còn muốn gì nữa?
Tô Hạo đi vòng vòng tới một nơi không có người, sau đó lấy ra một khối định vị thạch, cắm vào bên trong thạch bích, để sau này tùy thời truyền tống đến Linh Sơn Văn Châu.
Sau đó đem bản thân truyền tống tới không gian trữ vật, vừa mới xuất hiện, liền nhìn thấy một đống tài liệu chất thành ngọn núi nhỏ, hầu như chiếm toàn bộ không gian.
Cùng với Á Sơn ngây ngốc đứng trước tài liệu chồng chất, nhìn đống tài liệu trước mắt này, Á Sơn lộ vẻ thấp bé.
Tô Hạo kinh ngạc nói: "Nguyện Ảnh sư đệ, ngươi không hảo hảo tu luyện đi, tới nơi này làm gì?"
Á Sơn quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh Tô Hạo, mặt mày mở ra, nghe thấy Tô Hạo hỏi, khuôn mặt nhỏ bé há ra nói: "Phong Úy lão đại, mấy ngày hôm trước ta còn chạy qua đây nhìn một phen, thấy trong này còn khá lộn xộn, muốn qua thu dọn lại, không nghĩ tới vừa thu dọn xong..."
Hắn chỉ tay vào ngọn núi trước mặt, nói tiếp: "Chỉ thấy đống tài liệu này càng ngày càng nhiều, ta thậm chí tí nữa bị một cái đỉnh rơi vào đầu. Hiện tại muốn thu dọn lại, không biết bắt đầu từ đâu..."
Tô Hạo vung tay lên nói: "Ngu công có thể dời núi, cũng có thể lấp núi, nơi đây tính là gì? Nếu như ngươi cảm thấy chuyển không nổi, có thể đem Phong Thành kêu qua, bốn tay nhanh hơn hai tay!"
Á Sơn kinh ngạc nói: "Kêu Phong Thành tới nơi này, thật sự được sao?"
Tô Hạo cười nói: "Cũng chỉ là mấy thứ vặt vãnh, vấn để không lớn! Huống hồ tương lai còn nhiều chuyện cần hắn xử lý, chẳng lẽ mỗi lần cần quét dọn đều ngọn ngươi qua? Một chút việc vặt vãnh này cũng không cần ngươi tự mình động thủ! Dùng nhiều thời gian nghiên cứu 'cấy ghép thuật pháp' đi! Thuật pháp cũng là một thứ trọng yếu, cập bậc phải nâng lên! Thuật pháp, so với trong suy nghĩ của ta còn lợi hại hơn!
Á Sơn lúc này mới gật đầu nói: "Tốt, Phong Úy lão đại, ta liền tìm Phong Thành sư đệ nhờ hỗ trợ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận