Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 243: Bạo Lực Học Đường

Một năm nay, Tô Hạo đã thông qua mọi cách, đem ngôn ngữ cùng chữ viết thế giới này thành thạo.
Ngược lại Á Sơn, một năm nay vẫn như cũ nói lắp, giống như một đứa trẻ em bị thiểu năng, dưới ánh nhìn của ngươi khác thì vô cùng đáng thương.
Bộ dạng cũng rất dễ bị bắt nạt?
Vì vậy Á Sơn trở thành đối tượng để bọn nhỏ trong trại mồ côi bắt nạt.
Mà điểm làm cho Á Sơn biệt khuất nhất chính là, nói thì nói không lại, Duy lão đại còn không cho phép hắn động thủ.
Nguyên văn lời nói của Duy lão đại là: "Ngươi là một hài đồng bốn tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, đi đánh mấy tên hài đồng bảy tám tuổi kia? Trước chịu đựng cho ta, chờ hai năm sau thì đánh bọn họ sau."
Á Sơn suy nghĩ, quả thật đánh không lại.
Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu, hắn có thể đem mấy hài tử này đánh không kịp trở tay, chiếm được ưu thế nhất định, nhưng đối phương cũng không ngốc, sau khi kịp phản ứng lại, đến phiên hắn nếm mùi đau khổ, nói không chừng còn liên lụy tới Duy lão đại!
Vì vậy Á Sơn liền nhịn.
Một lần nhịn chính là một năm.
Hôm nay là ngày cuối tuần, mười tiểu hài tử lớn nhỏ không đồng đều tập trung vào một căn phòng, tiếp nhận sự kiểm tra của nam tử đến từ học viện.
Lớn nhất có mười một tuổi, nhỏ nhất có bốn năm tuổi, chính là đám Tô Hạo đây.
Hài tử được thu dưỡng trong trại mồ côi khi đến sáu tuổi, sẽ được đưa đến trường tiểu học phụ cận học tập, mười hài tuổi lên trung học, lúc đó sẽ trường kỳ ở lại trường, hàng năm quay về hai lần.
Cũng tương đương với, sau khi lên 12 tuổi, thuận lợi nửa trạng thái thoát ly trại mồ côi.
Nam nhân đeo kính đen này là một trong những trợ thủ ở trại mồ côi, tên là Hồ Thắng, thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, bộ dạng rất dễ nói chuyện, nhưng thực tế làm việc cẩn thận, vô cùng nghiêm cẩn.
Việc học của bọn nhỏ trong trại mồ côi, đều do hắn chịu trách nhiệm kiểm tra.
Tô Hạo thông qua quan sát cùng suy đoán, tên Hồ Thắng này sở dĩ nguyện ý ở trong trại mồ côi làm trợ thủ, mặt ngoài thì là có tấm lòng yêu thương, trên thực tế muốn theo đuổi Bạch Uyển Nhi Bạch Đại tỷ ở đây.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thành công.
Dưới suy nghĩ của Tô Hạo, thủ đoạn của tên Hồ Thắng này quá non nớt, hoàn toàn không có một tia phong phạm nam tử, không có khả năng đoạt được tâm hồn thiếu nữ của Bạch đại tỷ, có lẽ là một kẻ đần giống như Á Sơn, à không, còn thua cả Á Sơn.
Phải biết rằng, Á Sơn nhìn vậy thôi chứ có ba lão bà.
Rất nhanh, Hồ Thắng kiểm tra việc học của Tô Hạo.
Nhìn qua bài viết, không khỏi cảm thán nói: "Đẳng cấp học tập Bạch Canh Trung, cấp độ S. Đây là bài tập hoàn mỹ nhất mà ta thấy từ trước đến nay, Cảnh Trung thật sự là thiên tài a!"
Tên Tô Hạo ở kiếp này, đúng là Bạch Cảnh Trung, tên của Á Sơn, kêu là Bạch Cảnh Nghĩa.
Những hài tử ở trong trại mồ côi đều cùng chung một họ, theo họ của Bạch đại tỷ.
Hồ Thắng vừa mới nói xong, vẻ mặt của đám nhỏ trong phòng liền tràn đầy khinh thường, học trước bài tập rồi làm thì có gì hơn người? Có bản lĩnh làm bài tập của 5 năm tiểu học đi!
Còn thiên tài! Dừng !
Bất quá cũng không ai lên tiếng, Tô Hạo làm bài tập không sai, đây là sự thật.
Kế tiếp đến phiên Á Sơn.
Vẻ mặt Á Sơn không khỏi tràn đầy khẩn trương, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Mà Hồ Thắng cũng đẩy kính mắt, biểu lộ trở nên nghiêm túc, cầm lấy bài tập Á Sơn nhìn qua, nhăn mày lại: "Bạch Cảnh Nghĩa, đẳng cấp việc học, cấp độ D. Trở về đem bài tập làm lại, sau đó chép phạt năm mươi lần."
"Ha ha ha!" Bọn nhỏ trong phòng lập tức thoải mái cười rộ lên, bọn hắn tựa hồ đã tìm được niềm vui của mình.
Phải nói, bọn hắn ở trên thân Á Sơn tìm được tự tin.
Á Sơn dường như mất tất cả khí lực, nằm sấp xuống dưới bàn, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Duy lão đại.
Ai ngờ Duy lão đại đem đầu nhìn qua một bên.
Khi kiểm tra tất cả việc học của mọi người xong, Hồ Thắng tuyên bố giải tán rồi rời đi.
Mấy hài tử lớn tuổi lập tức vây quanh Á Sơn, đoạt lấy bài tập Á Sơn rồi truyền qua lẫn nhau.
Một nam sinh tầm khoản chín tuổi cười nhạo nói: "Cảnh Nghĩa, đơn giản như vậy mà cũng không làm được, ngươi sẽ không phải kẻ đần chứ!"
"Ha ha ha!" Tất cả mọi người đều cười lên.
Người này tên Bạch Sơn Tùng, như thường ngày coi mình làm lão đại ở trong trại mồ côi, mấy người lớn tuổi hơn lười để ý tới hắn, khiến hắn càng thêm có ngạo khí.
Một người khác phụ họa Bạch Sơn Tùng nói: "Hắn vốn chính là kẻ đần, đến năm tuổi còn không biết nói!"
Bạch Sơn Tùng đưa tay sờ lên đỉnh đầu Á Sơn, cười hì hì nói: "Các ngươi nói xem, Bạch đại tỷ xem đem kẻ ngu này nhặt về, ha ha ha!"
Lại có người đưa tay lên đầu Á Sơn vỗ vỗ rồi nói: "Các ngươi xem, kẻ đần này, có đánh hắn cũng không tức giận a!"
Cùng phòng Tô Hạo với Á Sơn, còn có một nam hài gầy gò, tên là Bạch Cảnh Xuân. Nhìn tình cảnh Á Sơn bị khi dễ, lộ ra có chút không đành lòng.
Nhưng hắn cũng không dám đi lên ngăn trở, hai mắt nhìn Á Sơn cùng Tô Hạo đầy lưỡng lự, lộ ra dáng vẻ có chút bất lực.
"Các ngươi làm gì vậy? Nhanh buông tay ra!" Nhưng mà, một tiểu cô nương tầm bảy tám tuổi đứng dậy, lớn tiếng ngăn cản hành vi đám người Bạch Sơn Tùng, không nghĩ tới lại làm ra thêm phản tác dụng, đám người Bạch Sơn tùng càng thêm quá mức.
Tiểu cô nương này tên là Bạch Sơn Lan, mỗi lần Á Sơn bị khi dễ nàng đều đứng ra, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Á Sơn trong bụng nghẹn một cỗ lửa giận, trong lòng mắng to: "Con mẹ nó, lão tử hiện tại điên lắm rồi!"
Trên thực tế, trải qua một năm rèn luyện huyết khí, thân thể Á Sơn đã trở nên vô cùng rắn chắc, đối phó mấy tiểu hài tử này căn bản không tốn sức.
Nhưng không có Duy lão đại đồng ý, Á Sơn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ...
Hơn nữa, Á Sơn không tự nói với mình: "Ta thế nào cũng sống hơn bảy mươi tuổi, hà tất phải so đo với mấy đứa nhóc mới nhú này? Cần gì chứ?"
Đầu lại bị vỗ một cái.
"Cần gì chứ?"
Thậm chí có người nhổ tóc hắn, càng ngày càng quá đáng.
Những tên Hùng hài tử này, động tay động chân, không có điểm mấu chốt sao?
"Cần gì chứ."
Lỗ tai lại bị nắm...
Á Sơn lần nữa đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Duy lão đại.
Chỉ thấy Duy lão đại chậm rãi nắm chặt quyền, cau mày suy nghĩ một lát, quan sát tình hình xung quanh, sau đó lông mày giãn ra, nhìn Á Sơn liếc.
Trong đầu Á Sơn cũng xuất hiện giọng nói mờ mịt của Duy lão đại: "Á Sơn, bây giờ miễn cưỡng đủ rồi, hung hăng đánh bọn chúng một trận đi!"
Hai người bọn họ chuyển sinh đến đây đã được một năm, bây giờ cũng đã là năm tuổi!
Nói cách khác, nguy cơ không biết sắp có thể xảy ra.
Cần phải nhanh chóng thu hoạch thêm tin tức, sớm chuẩn bị trước.
Mà những thứ này chỉ là phiền toái nhỏ, cần phải xử lý sạch sẽ, miễn cho đến lúc đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Á Sơn sững người, hắn nghe được cái gì?
Duy lão đại đồng ý cho mình đánh trả rồi hả?
Á Sơn mừng như điên.
Mà đám hùng hài tử đang khi dễ Á Sơn, không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhìn thấy Á Sơn nở nụ cười, trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Tên Bạch Cảnh Nghĩa này không phải chỉ là kẻ đần, mà còn là tên thích bị ngược đãi sao?"
"Rống!"
Á Sơn hét lên một tiếng, mãnh liệt đứng dậy, vung tay lên, lập tức đem mấy tiểu thí hài bắt nạt đẩy lui hai bước.
Á Sơn nhìn tên Bạch Sơn Tùng khi dễ hắn nhiều nhất, nhảy dựng lên đấm một quyền vào mặt hắn.
"Bành!"
"A!"
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó Bạch Sơn Tùng bị một quyền đánh gã xuống đất, bụm mặt rên đau.
Một màn này, khiến tất cả mọi người xem ngây người.
Đến cả tiểu cô nương Bạch Sơn Lan cùng Bạch Cảnh Xuân cũng há to miệng!
Á Sơn lắc lắc nắm đấm đau nhức, tiếp tục tiến lên, cũng không nói chuyện, thân thể đè lên trên người Bạch Sơn Tùng, hạ xuống từng quyền trái phải.
Những người khác thấy vậy sững sờ, cũng nhanh chóng kịp phản ứng lại, muốn đem tên điên Bạch Cảnh Nghĩa này kéo ra.
Lúc này Tô Hạo cũng đi tới, một cước đá ra, nhắm ngay người đang lao vào phía Á Sơn.
"Ngao..."Người nọ ôm lấy bụng ngồi xuống, thét lên một tiếng, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kế tiếp Á Sơn cùng Tô Hạo phối hợp, thuần thục đem tám tên Hùng hài tử đánh ngã.
Ai dám đứng lên, liền cho thêm một cước.
Rất nhanh, cả đám Hùng Hài Tử đều ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không ai dám phản kháng.
Bạch Sơn Tùng bị đánh thảm nhất, mặt mũi bầm dập, giờ phút này rên rỉ nằm trên mặt đất.
Á Sơn vui tươi hớn hở, nói không lưu loát: "Duy... Cảnh ! Trọng ! Lão Đại ! Trong nội tâm ! thoải.... mái!"
Vì để tránh cho phiền toái, Tô Hạo cưỡng chế Á Sơn đổi giọng kêu mình là 'Cảnh Trọng lão đại!"
Tô Hạo sửa sang lại quần áo của mình, bình tĩnh nói: "Đi thôi! Mang bài tập của ngươi về sửa!"
Á Sơn gật đầu, nhặt lên quyển vở bài tập của mình, phủi bụi trên đó.
Đúng lúc này, một nữ tử khuôn mặt trắng nõn đẩy cửa vào.
Đúng là Bạch đại tỷ Bạch Uyển Nhi của trại mồ côi!
Nàng nhìn tình cảnh trong phòng, biểu cảm vui sướng trên mặt liền nhanh chóng biến mất, biểu cảm trở nên vô cùng khủng bố.
Bạch Đại Tỷ từ trong kẽ răng xuất ra mấy từ, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Hạo cùng Á Sơn liếc nhau, nắm tay mở ra, vẻ mặt tràn đầy vẻ vô tội.
Ta không biết, không phải ta làm, ta chỉ mới là hài tử năm tuổi thôi a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận