Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 784: Sao Ngươi Lại Không Cười (1)

Được Tô Hạo gợi ý, A Tinh phát hiện tổ hợp của mình với A Vọng, đúng là vô địch đấy.
Căn bản không cần phải mặt đối mặt với đối phương.
Chỉ cần phương trình điều chế chất độc của Tô Hạo hữu hiệu, vậy tuy hắn không phải Nguyên Pháp Sư Quỷ Chi, nhưng có thể so với Nguyên Pháp Sư quỷ chi!
Trừ khi một người không dùng hô hấp để hít thở không khí, nếu không biện pháp này có thể tiêu diệt hắn!
Một ngày, hai ngày, ba ngày....
Thật sự không được dùng bong bóng độc khí đầu độc một năm!
Chỉ cần cẩn thận một chút, không bị người khác phát hiện là được, núp trong bóng tối làm chuyện xấu!
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, ba người tìm một vị trí hạ xuống, ẩn nấp vào trong rừng biến mất không thấy đâu.
Thông qua năng lực cộng hưởng quan sát của A Vọng, A Tinh liền tập trung được vào vị trí của tiểu đội Nhiều Lông, sau đó khống chế lượng khí độc cực lớn lặng yên không tiến động lấp kín đường đi của bọn hắn.
Chủ động đưa tới, rất dễ dàng bị đối phương cảm giác được, nhưng nếu như bọn hắn tự mình đi vào, liền không cần phải lo lắng.
Ba người bên phía tiểu đội Nhiều Lông cười nói vui vẻ, thảo luận đêm nay nên ăn chơi buông thả thế nào, dường như ký ức biến thành heo đã bay ra khỏi đầu bọn họ.
Đại hán thợ rèn một đường đi tới, nói: "Sao ta cảm thấy có chút không đúng nhỉ?"
Một người khác nhíu mày nói: "Quả thật như thế, có phải ám toán không? Đam tử, ngươi có phát hiện điểm gì không?"
Đàm tử là Nguyên Pháp Sư kỳ chi, phụ trách đảm nhiệm vai trò cảnh giác ở trong tiểu đội Nhiều Lông, hắn cẩn thận cảm giác, nói: "Là do mấy tên gia hoả không biết trời cao đất rộng vừa rồi, bọn họ một mực ở bên cạnh chúng ta. Nhất định đang muốn giở trò quỷ, chỉ là hai tên Nguyên Pháp Sư gà mờ, không sao cả!"
"Đam tử, ta cảm thấy có chút không đúng, nếu không đem bọn chúng tiêu diệt đi! Lưu lại để lại hậu hoạ."
"Bọn hắn biết bay, chúng ta thì không biết bay, muốn giết bọn chúng, khó! Trừ khi chúng ta đột nhiên ra tay. Một chiêu kia của đội trưởng vừa rồi cũng bị bọn họ tránh thoát. Không cần phải vội, ta đã nhớ kỹ khí thức bọn hắn, đêm nay chúng ta đi tìm hạ thủ cũng không muộn!"
"Có phải là bọn họ muốn hạ độc chúng ta không? Mấy tên Nguyên Pháp Sư Khí Chi thích chơi trò này lắm."
"Ha ha ha! Yên tâm đi! Ta chính là khắc tinh của Nguyên Pháp Sư Khí Chi sử dụng độc khí, bên trong bảo rương của ta có Giải Độc Hoàn có thể giải mọi loại độc đấy!"
Lúc này đội trưởng 'Thợ Rèn' nói: "Đàm tử, đem Giải Độc Hoàn lấy ra, đừng để lật thuyền trong mương. Ta cảm giác được tên Nguyên Pháp Sư Khí Chi kia đã bắt đầu sử dụng khí độc, không sai được! Quá hỗn đản, lão tử đã tha cho chúng nó một mạng, vậy mà còn lớn gan chạy tới đây gây chuyện. Hừ, đêm nay ta sẽ cho bọn hắn đẹp mặt!"
Vẻ mặt Đàm tử không sao cả, từ trong hộp sắt đổ ra ba viên hạt châu nhỏ màu xanh, mỗi người một viên ăn vào, hắn tự tin nói: "Đội trưởng yên tâm đi! Chúng ta lưu lạc nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì chưa gặp phải? Chỉ là mấy mao đầu tiểu tử, hắc!"
Ăn vào dược hoàn, trong lòng ba người liền yên tâm, trên mặt lần nữa hiện lên nét tươi cười.
Lại đi một hồi, Đàm tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, vịn lấy thân cây bên cạnh nói: "Không xong, ta hình như trúng độc rồi!"
Không phải nói Giải Độc Hoàn là vạn năng sao?
Còn chưa kịp đặt câu hỏi, thành viên còn lại trong đội cũng biến đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy một hồi hoa đầu choáng váng, cuống họng khô ngứa, khó nuốt được nước bọt.
Đại hán thợ rèn lập tức nói: "Không được lưu lại chỗ này, rời khỏi đây trước đã, dùng sức chạy đi! Đàm tử, tranh thủ tạo ra Giải Độc Hoàn, hết trúng độc! Mấy thằng ranh con này chết chắc rồi!"
Ba người lập tức dùng hết sức chạy đi, trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi khí độc mà A Tinh chế tạo, sau đó nuốt vào Giải Độc Hoàn mới được chế tạo.
Chạy tiếp về phía trước, ba người trước sau đều ngã xuống đất, đại hán Thợ Rèn dùng thanh âm khàn khàn chửi ầm lên: "Con mẹ ngươi Đàm tử, đến cả pha viên thuốc giải còn không làm được, đừng có nói nhiều, tranh thủ thời gian chế giải độc cho lão tử!"
Đàm tử cũng không đáp lời, lấy ra đủ loại bảo rương, đổ ra tám loại viên thuốc, cũng mặc kệ có tác dụng hay không, đều hướng trong bụng nuốt xuống.
Nhưng mà thẳng đến khi ăn no rồi, cũng không thấy độc tính biến mất, ba người lúc này càng thêm suy yếu.
Cuối cùng Đàm tử tuyệt vọng nói: "Đội trưởng, loại độc này ta chưa từng gặp qua, khả năng không giải được...."
Thợ rèn chống búa vất vả đứng lên nói: "Bọn nó ở đâu? Để ta qua giết!"
Đàm tử chỉ vào một phương hướng nói: "Bên kia!"
Sau đó Thợ Rèn mang theo cái búa, hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn kiên định bước từng bước hướng phía bên kia đi đến, trọng miệng khàn khàn rít gào nói: "Nằm làm gì? Tranh thủ thời gian đứng dậy cho lão tử, thật sự đúng là mấy tên phế vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận