Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 495: Phùng Ngũ Trở Về (2)

Tô Hạo đi ngang qua nơi này, quay về đây thăm hỏi cũng là lòng tham trong lòng mình, hắn chỉ muốn xem mấy người xung quanh mình còn mạnh khỏe không, sau khi không còn lo lắng, hắn liền chuẩn bị đứng dậy cáo biệt.
Tổ mẫu vạn phần không muốn, nhưng mà nói lời này, lại bất tri bất giác ngủ mất đi.
Tam thúc Phụng Hàng Lọng phất tay cho ngươi đem tổ mẫu đưa về phòng, đuổi lui tất cả mọi người, bình tĩnh mà nói: "Phùng Đường, ngươi là người thứ hai của Phùng gia, ra ngoài tìm tiên duyên cũng có thể trở về được, ta là người thứ nhất."
Tô Hạo rất muốn nói, những người khác đều chết hết cả rồi, nhưng câu đến ngang miệng lại thôi, chỉ nói: "Tam thúc, ta có thể nhập môn, hoàn toàn căn cứu vào vận khí của mình, người bình thường, nếu muốn tu tiên, độ khó đâu chỉ lên trời. Đối với đệ tử Phùng gia mà nói, người có thiên phú tu tiên, trăm không được một, ra ngoài tìm kiếm tiên duyên, cũng chỉ lãng phí mạng sống mà thôi..."
Tam thúc Phùng Hạng Long khẽ cười nói: "Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng liệu ai lại cam tâm muốn làm phàn nhân sao? Không có thử qua, liền không có từ bỏ, cũng sẽ không có tuyệt vọng, thời điểm ngươi muốn rời đi, ta cũng không ngăn được ngươi đấy. Phùng Đường ngươi cũng không phải như vậy sao?"
Lời này cũng không sai, nhưng mà Tô Hạo rời khỏi Phùng gia trang, là hắn nhờ vào sự cường đại trên người mình, Tô Hạo nói: "Đã như vậy, cũng không thể cưỡng cầu. Tuy nhiên, ta đã căn cứ theo nguyên lý thiên phú tu tiên, thiết kế một bản tiên quyết. Đệ tử Phùng gia có thể luyện thử, nếu có thể trong vòng ba năm luyện được Tâm Niệm, cảm giác được Linh Khí, vậy chính là có thiên phú tu tiên, có thể ra ngoài thử một lần, nếu không được, thì đành thôi!"
Nói xong, hắn nhắm mắt trầm tư, rất nhanh một bản tâm quyết do hắn cải tạo xuất hiện trong đầu, Tô Hạo thò tay chụp vào không trung, từ bên trong không gian trữ vật lấy ra một quyển thư tịch trống.
'Minh Khắc'!
Đây là phù văn rất lâu rồi hắn mới sử dụng lại, trong nháy mắt tâm quyết trong đầu được khắc vào trong quyển sách, khiến cho tam thúc Phùng Ứng Long đúng một bên trợn mắt há hốc mồn.
Phùng Ưng Long nhận lấy, khó tin nói: "Đây... Đây là thủ đoạn của tiên gia sao?"
Từ không biến thành một quyển sách, chuyện này Phùng Ứng Long cũng mới nghe lần đầu.
Tô Hạo khẽ cười nói: "Không phải, nhưng coi vậy cũng được!"
Phùng Ứng Long lẩm bẩm nói: "Lúc này mới qua bao nhiêu năm a!"
Hắn ngược lại nghĩ đến, cũng bởi vì mấy năm trước, trước khi Tô Hạo rời đi có để lại cho hắn một quyển sách 'Tâm Đắc Nội Khí' làm cho võ công của hắn đột nhiên tăng mạnh, đạt tới trình độ truyền thuyết trong giang hồ, cho tới bây giờ thậm chí hắn có cảm giác, trong trốn võ lâm thế tục này.... Còn có ai có thể làm đối thủ của mìn.
Hắn đột nhiên ngứa tay, đưa ra lời mời: "Phùng Đường, chúng ta đấu một trận chứ?"
Tô Hạo đương nhiên sẽ không tự chối.
"Bành bành bành !"
Một lát sau, Phùng Ứng Long từ trên mặt đất đứng dạy, tỏ ra phong độ phủi đi bụi bặm trên áo, gật đầu khen: "Cũng không tệ lắm, Phùng Đường, võ công của ngươi tiến bộ lên rất nhiều rồi!"
Tô Hạo sau đó lại lấy tài liệu ra chế tác một khối Đinh Vị Thạch đưa cho tam thúc Phùng Ứng Long, trịnh trọng nói: "Đây là bảo vật cứu mạng, sau khi thúc đem nội khí của mình toàn lực quán triệt vào đây thì có thể phát động, tuy nhiên, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng, giữ gìn cho tốt, đại khái có thể tồn tại mười năm."
...
Tô Hạo cáo từ mọi người, chậm rãi đi ra Phùng gia đại viện, chuyến này đi, thật sự không biết tương lai còn có cơ hội trở về nữa không!
Lại đi vào một nơi vắng người, ra-đa tỏa ra, xác định được vị trí của Phong Linh Tiên Tử, hắn trực tiếp truyền tống đến ngoài thành, bước đi vào trong, hướng phía Phong Linh Tiên Tử đi tới.
Phong Linh Tiên Tử lúc này tay trái cầm hai chuỗi hồ lô đường, tay phải một xiên thịt nướng, đồ ăn trong miệng khiến khuôn mặt tròn của nàng phồng lên, cầm đồ trong tay, nhìn xem hai bên đường.
Tô Hạo đi tới sau lưng của nàng, nàng cũng không quay đầu lại, dùng thanh âm không rõ nói: "Phong Úy, ngươi chờ một lát, ta ăn xong mấy thứ này, chúng ta lại xuất phát cũng không muộn.
Tô Hạo cũng không vội vàng, liền đi theo nàng đi dạo, mua mua mua! Thích cái gì mua cái nấy, sau đó ném cho Tô Hạo cầm giùm, Tô Hạo thừa dịp Phong Linh Tiên Tử không chú ý, lại ném tới không gian trữ vật.
Càng về sau, đồ vật trong tay Phong Linh Tiên Tử càng nhiều, mà Tô Hạo tức thì cầm ra 'Đạo Vạn Dụng' ôm trước ngực, tựa như đao khách, theo ở phía sau.
Phong Linh Tiên Tử đột nhiên phát hiện hai tay Tô Hạo trống trơn, không khỏi hiếu gì nói: "Phong Úy, đồ ta đưa ngươi đâu?"
Tô Hạo kinh ngạc giang tay nói: "Sư tôn có đưa ta sao? Nhầm rồi, ta chỉ ôm đao đi sau ngươi mà thôi!"
Phong Linh Tiên Tử nhìn trái nhìn phải, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi chính mình, tự tin lúc trước của nàng, sớm bị Tô Hạo quét bay sạch sẽ rồi, cảm giác của nàng lúc này, nếu cảm thấy có gì khó hiểu, trực tiếp ném ra sau đầu.
Phong Linh Tiên Tử dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, đem đồ đạc của mình đưa cho Tô Hạo một nửa, nói: "Vậy ngươi giúp ta cầm một chút đi!"
Tô Hạo lập tức lui ra sau hai bước, dứt khoát lắc đầu nói: "Không được, sư tôn lớn rồi, phải học được cách cầm đồ đạc của mình".
Nói đùa, nếu hắn còn cầm theo túi lớn túi nhỏ sau lưng, vậy làm ra Không Gian Trữ Vật làm gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận