Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 117: Nếu Như Biết Mình Phải Chết

Tô Hạo đem tảng đá đập ngất nam tử tóc ngắn lần nữa, sau đó đánh thức đại hán cơ bắp.
Kẻ cơ bắp vừa tỉnh lại, liền lập tức giằng co, cơ bắp toàn thân khẽ gồng lên, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của dây thừng.
Không biết có phải dây thừng có vấn đề hay không, hay khí lực của kẻ cơ bắp quá lớn, chỉ thấy dây trừng trói trên tay "Bang" lên một tiếng bị hắn làm đứt gãy.
Tô Hạo lúc này mới lên tiếng nói: "Này, người cao to, không cần nói nhảm nhiều lời, ta hỏi ngươi đáp, nếu đáp tha ngươi một mạng."
Lúc này kẻ cơ bắp mới phát hiện kẻ đứng ở bên cạnh nam tử lân giáp. Phía dưới mặt nạ của hắn biểu lộ ra biểu cảm dữ tợn, hung dữ mà nói: "Thằng lùn ngươi nhất định phải chết, không nên vội, chờ ta đem dây thường dưới chân cởi bỏ, sẽ một quyền đưa ngươi đi ngắm gà."
Tô Hạo không nói lời nói, gia hỏa trước mắt này còn chưa sợ, thì không cách nào nói chuyện bình thường được.
Kẻ cơ bắp thò tay cởi dây thừng trên chân, Tô Hạo lách mình xuất hiện, một cước quét ngang, kẻ cơ bắp lập tức đưa tay lên ngăn cản.
"Cứng Rắn' !
"Bành!"
Huyết khí bộc phát, một cỗ đại lực đá kẻ cơ bắp nằm xuống sàn, trượt về phía sau vài mét.
Hai tay kẻ cơ bắp run rẩy liên hồi, mà Tô Hạo cũng đau đến nỗi giậm chân. Cho nên có thể nói lực lượng ngang nhau.
Rất rõ ràng, một kích vừa rồi coi như lưỡng bại câu lương, trước mắt thân thể Tô Hạo quá yếu.
"Vẫn còn là tảng đá dễ dùng!" Tô Hạo nhặt lên tảng đá vừa ném ra, chậm rãi di chuyển tới kẻ cơ bắp.
Kẻ cơ bắp lộ vẻ dữ tợn: "Mày ngon thì đừng có mà qua đây, chờ lão tử đem dây thừng cởi ra, sẽ đại chiến với ngươi ba trăm hiệp!"
Tô Hạo à một tiếng, dùng Hoạt Ảnh Bộ xuất hiện ở bên cạnh, cầm tảng đá hung hăng đánh vào mặt đối phương.
"A!" Kẻ cơ bắp kêu đau một tiếng, lại nằm xuống mặt đất thêm lần nữa, hắn thò tay lên mặt sờ một chút, thấy khắp nơi là máu, lập tức giận dữ hét: "Thằng chó, mày có dám đường đường chính chính chiến đấu với tao không. Mày đánh như vậy, có thắng Tác Băng tao cũng không khuất phục đấy!"
"Bành!"
Lại một cú đập xuống, đầu của Tác Băng bị đập nghiêng sang một bên, nhưng lưng vẫn còn thẳng tắp, không bị Tô Hạo quật ngã xuống mặt đất, Tác Bang lập tức cười lên ha hả: "Ha ha ha, phế vật, có ngon đánh chết Tác Băng ta đi!"
Tô Hạo cau mày, tiến lên nện một kích xuống ót Tác Băng.
"Bành!"
Tác Băng rầu rĩ nằm xuống mặt đất, lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Suy nghĩ một chút, Tô Hạo đi qua đem nam tử lân giáp đánh thức.
Nam tử lân giáp lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình còn chưa chết, lập tức kinh hỉ muôn phần, trong mắt chờ mong nhìn Tô Hạo nói: "Đại ca, ngươi thực thả ta một con đường sống sao?"
Tô Hạo hỏi: "Nhìn biểu hiện ngươi đã, ngươi tên gì?"
Nam tử lân giáp có chút do dự: "Cái này..."
Hành động vào bản đêm, là muốn không để lộ thân phận, bại lộ thân phận, liền cách cái chết không xa. Tuy nhiên.... Nếu không phối hợp, cái chết nó còn gần hơn.
Ban đêm giết chóc, không có hai từ Nhân Từ.
Sau đó hắn ngoan ngoãn đáp: "Ta là Á Sơn, là một nhân viên quét dọn phòng cho người ta."
Tô Hạo gật đầu: "Rất tốt, Á Sơn, nếu như ngươi đồng ý làm người cho ta thí nghiệm, ta sẽ không chỉ thả cho ngươi một con đường sống, mà còn trợ giúp ngươi tấn cấp [Hoành Hành Giả], thậm chí cao hơn cũng được, ngươi thấy thế nào?"
Á Sơn nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Cái gì người thí nghiệm?"
Tô Hạo nói: "Chính là ta nói ngươi làm gì, ngươi phải toàn lập phối hợp, ta không chỉ không đả thương tính mệnh của ngươi, mà còn có thể cho ngươi đạt được sức mạnh mà ngươi luôn luôn tha thiết!"
Á Sơn không tin hắn sẽ có may mắn như vậy, cho dù hắn từ trước đến nay luôn đi theo chủ nghĩa không làm mà đòi có ăn, nhưng đối với lời nói của Tô Hạo, một chữ hắn cũng không tin nổi.
Nhưng mà không tin thì làm thế nào, đánh không lại a.
Á Sơn lập tức gật đầu nói: "Tốt, ta đồng ý trở thành người thí nghiệm của ngươi, chỉ cần thả cho ta một con đường sống là được."
Tô Hạo lập tức chỉ vài Tác Bang cơ bắp nói: "Đây là món lễ vật đầu tiên, kẻ cơ bắp này giờ là của ngươi."
Á Sơn sững sờ, nhìn cơ bắp nằm ở một bên, chỉ vào người: "Cho ta?"
Tô Hạo gật đầu, hắn muốn xem tiếp theo Á Sơn làm như thế nào.
Á Sơn lộ vẻ vui mừng, nói: "Cảm ơn đại ca!"
Tô Hạo nói: "Ngươi có thể gọi ta là Duy!"
Á Sơn vội vàng nói: "cảm ơn Duy đại ca, không, lão đại, cảm ơn Duy lão đại."
Á Sơn có chút khó xử đưa lên tay chân bị trói, nhìn Tô Hạo cầu xin giúp đỡ.
Tô Hạo kinh ngạc nói: "Ngươi không phá được sao?"
Á Sơn lúng túng lắc đầu: "Ta là [Thân Giáp Nhân], chủ yếu là lấy phòng ngự làm chủ, lực lượng không phải là điểm mạnh của ta."
Tô Hạo rút từ sau eo ra một cây tiểu đao, tiến lên cắt đứt dây thừng.
Á Sơn nhảy dựng lên, xoa xoa cái ót đau nhức, trực tiếp tiến lên nắm lấy cánh tay của Tác Bang, đem tay áo giật ra, sau đó cắn vào cánh tay, trong nháy mắt cắn ra một khối máu thịt đầm đìa, ngon lành nuốt vào trong bụng.
"A!" Tác Bang kêu thảm một tiếng, đau nhức tỉnh lại.
"Bành!"
Một tảng đá lần nữa lao tới nện vào ót, đem hắn nện ngất đi. Tên Tác Bang này đã bị nện nhiều lần, không biết có bị chấn động não đến nỗi ngu người luôn không.
Bất quá cũng không sao cả, bởi vì tên Tác Bang này vốn chính là trời sinh ngu ngốc.
Nuốt vào một miếng thịt lớn làm vẻ mặt Á Sơn thỏa mãn không thôi.
Tô Hạo hết sức tò mò, nuốt một miếng thịt này vào trong bụng, đến cùng trong người sẽ phát sinh biến hóa gì?
Nhưng không có công cụ, không có cách nào đi kiểm tra đo lường, quả cầu không gian cũng không cách nào ghi chép số liệu thân thể người khác.
"Chỉ có thử một lần mới có thể ghi chép số liệu, nếu muốn giải mã bí mật tiến hóa, phải bản thân tự ăn mới được." Trên thực tế Tô Hạo không muốn ăn thử, ít nhất trước khi ăn phải biết rõ cơ chế tiến hóa là gì, vạn nhất tiến hóa xong mất luôn năng lực chuyển sinh, thì lúc đó có hơi chút lúng túng.
Rất nhanh, Á Sơn có điểm buồn ngủ, Tô Hạo nhìn hai bên một chút, chỉ vào Tác Bang nói: "Gia hỏa này ngươi định làm gì?"
Á Sơn vội giữ vững tinh thần, nghi ngờ nói: "Lão đại, ngươi không muốn giết hắn sao?"
Tô Hạo hỏi: "Giết làm gì?"
Á Sơn gãi gãi đầu mà nói: "Nếu như là sinh tử đánh đấm, mục đích nhất định phải giết chết đối phương, nhưng mà ta chỉ muốn cắn đối phương hai ngụm, cũng không muốn lấy tính mạng của ngã, giết hay không cũng không sao cả. Nếu không thì bỏ ở đây đi, tí nữa hắn tỉnh lại, tự mình rời đi."
Tô Hạo cũng không phải sát nhân cuồng giết người, gật đầu nói: "Vậy cứ như thế, ngươi có thể đi."
Á Sơn kinh ngạc nói: "Người thí nghiệm chỉ cần ăn?"
Tô Hạo lộ ra dáng cười nói: "Ngươi cũng có thể hiệu được như vậy, yên tâm đi, ta sẽ tìm được ngươi! Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, ngươi chạy không thoát được đâu."
Dứt lời, Tô Hạo trực tiếp rời đi.
Á Sơn nhìn cảnh vật đen xì bốn phía, một cỗ cảm giác sống sót sau tai nạn tự nhiên xuất hiện, hắn tranh thủ thời gian rời đi, mấy ngày sắp tới phải ở nhà một chút, vài ngày sau rồi tính.
Á Sơn rất nhanh rời đi, trong đầu đột nhiên toát ra một vấn đề: "Nếu biết một ngày sau sẽ chết đi, ta đây muốn làm gì?"
Tựa hồ, không có gì muốn làm đi?
Công tác của mình, áp nợ chủ lực, truy cầu tiến hóa với tư cách dị nhân, thê tử cùng hài tử...
Những thứ này, đều không còn quan trọng.
Không, hai đứa con của ta khả ái như vậy, làm sao không quan trọng? Ngoài trừ con ra, cái gì đều không quan trọng đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Á Sơn đột nhiên cảm thấy toàn bộ người trở nên nhẹ nhõm, dường như tháo xuống một cái gọng kìm.
Lại nghĩ tới hai đứa con của mình, trên mặt hắn liền lộ ra dáng cười.
Còn sống là tốt, phải nỗ lực sống tốt, ít nhất cho đến khi hài tử lớn lên.
Hắn không biết mình trở lại nhà lúc nào, lúc vào nhà, lân giáp trên người cũng từ từ biến mất, vụng trộm nhìn một trai một gái đang ngủ say, một cỗ cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra.
Về phần thê tử đang ngủ khò khè một bên.... Ừ, nàng lớn rồi, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Hắn lặng lẽ nằm xuống một bên, ngã đầu ngủ thiếp đi.
Thẳng đến lúc Á Sơn ngủ, Tô Hạo mới từ trong bóng đêm rời đi, trở lại nhà của mình.
Tối nay đã làm rất nhiều chuyện, kế tiếp cần phải giải quyết một vài vấn đề.
"Làm sao mới có thể thu được tin tức của người khác, ghi chép lên quả cầu không gian đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận