Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 545: Tạm Biệt (2)

Tô Hạo đem đồ chuyển đi xong, cũng không có ý định đợi ánh sáng xuyên qua thân thể, mà trực tiếp dùng dịch chuyển biến mất, xuất hiện bên ngoài ba vạn mét.
Sau khi xuất hiện, Tô Hạo trước tiên nhìn về phía phần bụng mình, tuy tầng hộ thuẫn màu xanh bên ngoài vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng ở tầng phọng ngự thứ hai là giáp kim cương liền có một đốm ánh sáng tím đang cháy, chậm rãi hướng xung quanh ăn mòn, như là bị tia chớp đánh trúng vậy.
Công kích màu tím của Phượng Cửu tuy rằng bị Tô Hạo dùng bình chướng không gian dời đi, nhưng mà thời điểm đạo thuật pháp này tới gần, ánh sáng màu tím cũng chiếu vào trên thân Tô Hạo, làm cho bản thể của Tô Hạo bị thương.
Tuy rằng loại thương tổn này chỉ xuất hiện trên áo giáp, nhưng vẫn làm cho Tô Hạo sợ hãi không thôi.
Vẻn vẹn chỉ là một tia hào quang tỏa ra từ thuật pháp, liền đem Kim Cương Giáp của Tô Hạo ăn mòn, không dám tưởng tượng nếu như bị thuật pháp hoàn toàn đánh trúng, sẽ thành tình cảnh gì.
Tróc mảnh giáp từ bụng ra, Tô Hạo cầm lên trên tay quan sát: "Vẫn còn đang tiếp tục ăn mòn, loại công kích xạ tuyến này đến tột cùng là gì? Có thể bỏ qua hộ thuẫn bên ngoài. Xem ra chuyện nghiên cứu Thuật Pháp, cũng phải tiến hành..."
Tô Hạo đối với tu sĩ Hợp Thể hiểu rõ quá ít, lần này mạo muội tiếp xúc, nếu không phải có năng lực không gian, tất nhiên liền phải chịu thiệt rồi.
Hiện tại dù có năng lực không gian, cũng không an toàn!
"Đối mặt với công kích kiểu xạ tuyến này, bình chướng không gian của ta liền mất đi chút hiệu quả, có lẽ cũng không phải vô địch như trong tưởng tượng!"
Tô Hạo nhìn hướng Cao Nham Thần Động , thở dài một hơi, thầm nói: "Tu sĩ Hợp Thể quả nhiên không thể khinh thường, ta lại không thể lý giải công kích của bọn họ, vậy đoạn thời gian này không nên chống lại, vẫn cẩn thận một chút." Chuyện lật thuyền trong mương, Tô Hạo nghe qua rất nhiều, tự hắn cũng trải qua không ít, cũng dần dần hiểu rõ đạo lý vạn năm này.
Tinh thần 'phú quý hiểm trung cầu' nhất định phải có, nhưng cũng phải tiết chế mức độ.
Tô Hạo thầm nói: "Ta hầu như đem toàn bộ cung điện chuyển hết đi, hơn nữa Ra-đa còn đảo qua ba tên tu sĩ này, trên người bọn họ cũng không mang theo mấy thứ như chai lọ, chắc hẳn Xích Tuyền Luyện Linh Dịch đã tới tay, trước cứ nên rút đi!"
Nếu làm đến như vậy còn không có được, Tô Hạo chỉ có thể than 'Vật ấy cùng ta vô duyên'. Cũng không thể đem toàn bộ cung điện của người ta mang đi được?
Dù sao biệt thự ở chỗ nào cũng là thứ đắt tiền nhất, cầm chút đồ gia dụng linh tinh đi thì được, nếu mà đem toàn bộ căn nhà chuyển đi, Tô Hạo cũng cảm thấy băn khoăn.
Nguyên bản Tô Hạo còn muốn tìm nơi ở của Nguyên Túc Tam Hợp Phong mượn đồ một phen, nhưng sau khi nhìn thấy công kích quỷ dị của tu sĩ Hợp Thể, Tô Hạo chỉ có thể tạm thời bỏ đi suy nghĩ này, năng lực không gian tuy mạnh, gần như vô địch, nhưng cũng không phải tuyệt đối vô địch.
"Không thể quá mức ỷ lại năng lực bình chướng không gian, nếu như một ngày nào đó gặp được thứ không ngăn được, cũng tỷ như đạo ánh sáng màu tím hôm nay chỉ ngăn được một nửa, liền nhận được tổn thương đấy, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng nhỡ loại ánh sáng này phóng đại gấp vạn lần thì sao?
Ở thế giới này, không thiếu cái lạ! Thứ mà ta có thể dựa vào, là kiến thức cùng năng lực suy nghĩ của mình, mà không phải là một loại kỹ năng hay công pháp nào đó. Đây mới là căn bản của ta, không thể nào quên."
Nghĩ đến đây, Tô Hạo không do dự nữa, Ra-đa định vị hai tên 'Đảng Dẫn Đường' Phượng Lư cùng Nguyên Thiện, trực tiếp dịch chuyển.
Tô Hạo vừa xuất hiện liền khiến hai người sợ hãi kêu to, nhao nhao tiến lên hành lễ: "Cổ Duy tiền bối, chuyện này thuận lợi không?"
Tô Hạo cười nói: "Cũng không tệ lắm! Tính hai ngươi một công!"
Sau đó tiện tay xuất ra hai quả Linh Lực Thạch, đôi mỗi người một viên: "Đây là thù lao cho các ngươi, không cần khách khí, cầm lấy đi!"
Phượng Lư cùng Nguyên Thiện nhận lấy nói lời cảm tạ, trong lòng thầm mắng không thôi: "Cổ Duy tiền bối cũng quá keo kiệt đi! Một viên Linh Lực Thạch cũng dám lấy ra ban thưởng? Còn tưởng rằng đưa cực phẩm đan dược gì gì đó!"
Trong lòng hai người tuy mắng, nhưng mà thấy chuyện đã xong, cũng nên được thả rồi! Hai người bọn họ hiểu rõ, hôm nay mình còn sống!
Quả nhiên, chợt nghe người mặc áo giáp thủy tinh cười nói: "Tốt rồi, sự tình lần này đến đây thôi, các ngươi có thể đi!"
Nghe vậy, tâm tình lo lắng của Phượng Lư triệt để thả lỏng, lông mày chữ bát vốn nhăn lại cũng dãn ra như cánh chim ưng.
Chỉ thấy người mặc giáp thủy tinh lại tiếp tục nói: "Sau này có cơ hội hợp tác sẽ tìm các ngươi, tạm biệt!"
"Còn tìm !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận