Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 98: Tám Trăm Bạo

Sau khi hai quyển sách bị cấm, qua một tháng sau, ở ngoài đường đã có rất ít người bàn luận về hai quyển sách này nữa rồi, lâu lâu chỉ thấy ngẫu nhiên trao đổi với nhau một chút.
Người không còn giữ quyển sách thì tỏ ra tiếc nuối, người còn giữ thì yên lặng, đợi qua phong ba lần này rồi tính tiếp.
Thành Hòa An, Vương Cung, trong cung điện Vĩnh Hòa, Nhân Vương ngồi một mình trên thủ tọa, mở miệng trầm chiêu mà hỏi: "Vẫn chưa tìm được người sao?"
Lập tức có người trả lời: "Thưa Đại trưởng lõa, tin tức mới nhất thì vẫn còn chưa tìm được. Vị 'Khách Qua Đường' này dường như đã biến mất, khả năng lớn lang thang ngoài vùng hoang dã."
Nhân Vương thở phào, hơi khoát tay, người nọ liền lui ra.
Lúc này khoảng cách hội nghị bàn tròn đã qua được hai tháng, từ nửa tháng trước, tám vị trưởng lão khác đợi không được kết quả, nên đã về thành của mình trước.
Nhân Vương ngồi lẳng lặng trên chủ tọa, không biết đang suy tư điều gì, trong miệng lẩm bẩm nói: "Khách Qua Đường.... Võ Giả Chi Lộ... Phù Văn Toàn Giải.... Là phúc hay là họa...."
Trong nội tâm Nhân Vương biết rõ, đối với nhân tộc mà nói, là phúc! Nhưng đối với giai cấp thông trị của các đại gia tộc, là họa!
Mà hắn, mặc dù đại biểu lợi ích của nhân tộc, cũng đại biểu lợi ích của gia tộc, nên không biết lựa chọn thế nào?
Hắn dù sao cũng là cường giả đi lên từ thời xưa, ở sâu trong nội tâm có khuynh hướng ủng hộ chế độ cũ, đây là nhận thức do hoàn cảnh từ bé quyết định, khó có thể thay đổi được.
Mỗi thứ mới đều dẫn đến cải cách, cuối cùng kết thúc bằng máu tươi.
Sách cấm, chỉ có thể trì hoãn thời gian bộc phát mâu thuẫn giai cấp, hắn chỉ có thể làm đến đây.
Hắn quá già rồi, sống không được bao lâu, tương lai nên làm thế nào, bảo đám hậu nhân tự mình quyết định đi!
Tô Hạo lần nữa thử một quả bom, quả boom ẩn chứa 800 phù văn "Bộc Phát", đường kính vụ nổ gần một trăm mét, Tô Hạo núp ở phía xa còn bị sóng xung kích lật thổi cho té ngã.
Mà ' Tám Trăm Bạo' cũng không phải quả bóng nhỏ, mà là một cái nồi lớn, cái nồi mà thôn dân hay sử dụng.
Tô Hạo có thể tiếp tục tạo 'Một Nghìn Bạo' hay 'Một Vạn Bạo' thậm chí nhiều hơn, tuy nhiên thể tích vật chứa cần phải to hơn để dung nạp nhiều phù văn, hơn nữa khi sử dụng còn tốn nhiều huyết khí.
Có lẽ Huyết Khí Kết Tinh đã có chỗ sử dụng.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy không cần, liền hỏi một cái, thấy hắn thả mấy quả 'Tám Trăm Bạo' này ra, ai có thể đỡ nổi?
Võ giả đỉnh cấp Đại Tông Sư sao? Đại Tông Sư vẫn còn thân thể huyết nhục.
Mà thân thể của người bình thường có thể đỡ nổi loại uy lực này sao?
Tô Hạo không cho rằng ai có thể đỡ nổi, nếu quả thật có, hắn nguyện ý xưng đối phương là mạnh nhất.
Mà Nhân Tộc nắm giữ Boom này, hung thú ở vùng dã ngoại lấy gì mà chống cự?
Sự tình hung thú trắng trợn phá thành ăn thịt người còn phát sinh sao?
Tô Hạo lộ ra nụ cười tươi, toàn thân khoan khoái dễ chịu, cảm giác thành tựu như mở ra một trang mới lịch sử, đây là cảm giác sung sướng khi đạt được thành tựu.
Mấy đời trước chật vật để sống, nhưng ở kiếp này, hắn rốt cuộc cũng có tư cách rồi. Ở sâu trong nội tâm, hắn bắt đầu công nhân sự hiện hữu của mình, mà không phải linh hồn lang thang không có nơi để về.
Hắn tin tưởng, vô luận tương lai lưu lạc đến thế giới nào đi nữa, hắn đều có giá trị của mình, có ý nghĩa để tồn tại.
Nếu như không thể nhận thức được chính mình, hắn rất lo lắng trên con đường dài tẻ nhạt phía trước, liền biến thành một người vô hồn, không có ý chí.
Sau khi thử boom xong, Tô Hạo lần nữa làm ra một quả 'Tám Trăm Bạo', hơn nữa còn bỏ vào bên trong nhiều lưỡi dao sắc bén, với tư cách là nâng sát thương lan.
Hoàn thành chế tác, Tô Hạo mặc áo giáp cách, đem 'Tam Trăm Bạo' cất vào một cái túi, cõng vào sau lưng, đi ra ngoài động bắt đầu thử phi hành có phụ trọng.
Nhất tỉnh có ảnh hưởng, nhưng mà ảnh hưởng, chủ yếu là hình thức phi hành Tĩnh Âm bị quấy nhiễu, không thể cách nào đạt đến hiệu quả vô thanh vô tức.
Sau đó Tô Hạo phản hồi lại mặt đất.
Đem 'Tám Trăm Bạo' để qua một bên, không để ý tới nữa, ngược lại suy nghĩ một vấn đề khác.
Hai quyển Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải của hắn, quyết không thể để nó thành vũ khí cho giai cấp thống trị!
Nhưng mà chỉ dựa vào một mình lực của hắn, căn bả vô lực phản kháng toàn bộ nhân tộc.
Điều hắn có thể làm, là chôn hạt giống xuống trong lòng mỗi ngươi, chờ đợi hạt giống nảy mầm.
Hiện tại xem ra, hạt giống này đã được vun trồng, nhưng mà phải chờ nó triệt để trưởng thành, không biết còn phải đợi bao nhiêu năm tháng, không biết còn có bao nhiêu người chết trong bụng hung thú, không có sức phản kháng.
Vì vậy, hắn còn cần phải tưới một chút nước!
Ba tháng nữa Tô Hạo đủ mười sáu tuổi rồi.
Hắn quyết định đợi đến ngày sinh nhật, sẽ tặng cho mọi người một phần đại lễ!
Chờ phần đại lễ này được tặng xong, hắn sẽ trở lại chăm chú nghiên cứu phương pháp tấn cấp Thái Sư.
Muốn tiến giai lên cấp Thái Sư, có hai con đường để đi, một là gia nhập vệ đội của thành Hòa An, làm ngựa cho người ta sai khiến tám năm, thu hoạch tư cách tiến giai Thái Sư, về phần cuối cùng có được chọn hay không, thì vẫn còn là dấu chấm hỏi.
Một con đường khác, là vào trong vùng hoang dã, giết vô số hung thú cấp Thái Sư, sau đó tiến hành nghiên cứu thí nghiệm, mà thí nghiệm này không biết cần qua bao lâu, nhanh thì một năm, chậm thì 5 tới 10 năm cũng chưa chắc đã thành công.
Vì vậy, hắn cần phải làm tốt tâm lý trường kỳ bế quan.
"Chuyện tiến giai lên Thái Sư không phải là chuyện đơn giản, làm sao cấy ghép vào cũng là một vấn đề rất lớn, nhưng cũng không cần vội, trước phải đem lễ vật chế tạo ra đã!."
Nhưng mà trước đó, hắn cần chuẩn bị làm một số thứ.
"Phục Chế" "Bám Vào" "Khắc" "Khuếch Tán" "Xuyên Thấu" "Biến Sắc" "Cường Quanh" "Thao Khống" "Bình Chướng" "Tập Trung"...
Tô Hạo từng bước từng bước hiện từng phù văn lên, sau đó bắt đầu nghiêm cứu cậu tạo ra một phù văn trong suy nghĩ tưởng tượng của hắn.
Không, phù văn trong suy nghĩ của hắn không còn là phù văn nữa, mà là Thần Thông.
Đây là ý nghĩa của hắn, lợi dụng cấu tạo của phù văn để làm ra phù văn trong trí tưởng tượng của mình.
Ba tháng sau, vạn dặm một mảnh trời quang, gió nhẹ nhàng thổi.
Trên bầu trời thành Hòa An bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ lớn cực mạnh, giống như tiếng sét đánh, liên miên không dứt.
Trong thành có gần trăm vạn người nhất thời đều ngẩng đầu lên trời nhìn chăm chú, bọn hắn chưa từng nghe qua tiếng nổ này, vô cùng kinh ngạc, cũng có người sợ tới mức lạnh mình, đóng cửa không ra.
Nhưng theo tiếng nổ nhìn lại, lại không thấy bất kỳ vật gì.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có phải tiếng kêu của hung thú Tông Tổ cấp không, Tông Tổ thú muốn công thành chủ?"
"Rất có thể, chuẩn bị đi, một khi tình huống không đúng, chúng ta lập tức tìm đến Vương Cung."
"Yên tâm đi! Nhân Vương sẽ đánh lui bất kỳ hung thú nào dám tấn công."
Mọi người đều nghị luận, suy đoán xem chuyện gì xảy ra.
Trong Vương Cung, có một võ giả đột nhiên chỉ vào phương hướng thanh âm truyền đến, lớn tiếng nói: "Mau nhìn bên kia! Đó là cái gì?"
Mọi người nhao nhao nheo mắt nhìn lại, cẩn thận quan sát một lát, mới phát hiện trên bầu trời có một điểm màu đen đang chậm rì rì di động.
Nhưng trên thực tế điểm đen này có tốc độ cũng không chậm, chỉ là khoảng cách quá xa, nhìn qua có chút chậm chạp mà thôi.
"Cái kia là vật gì? Hung thú phi hành? Thanh âm vừa rồi là do nó phát ra sao?"
"Có lẽ như vậy."
"Nhanh đi hướng Nhân Vương báo cáo!."
"Nhân Vương xuất liễu!."
Mọi người nhìn lại, một đám người vây quanh Nhân Vương già nua đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận