Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 105: Tiểu Thành Quỷ Dị

Trong mơ mơ màng màng, Tô Hạo lần nữa mở mắt.
Một trận nổ tung dường như đang xuất hiện trước mặt của hắn.
Trong giây phút nổ tung, vô số mảnh sắt được chôn trong quả boom xé nát thân thể của hắn cùng Nhân Vương, triệt để kết thúc trận chiến kia.
Hắn không biết về sau thế nào, nhưng cũng không sao cả, chắc cũng trôi qua lâu lắm rồi đi!
Chắc hẳn tại chỗ xa xôi đó, đã từng suất hiện một cỗ văn minh phù văn sáng lạn.
Tô Hạo vô thức tiến vào quả cầu không gian, nhìn lên nhật ký.
Lọt vào trong tầm mắt hắn đầu tiên là một chiếc đồng hồ điện tử treo trên góc tường!
Năm 10542159, ngày 8 tháng 7, vào lúc 17 giờ 02 phút 58 giây."
Vậy mà đã trôi qua hơn mười triệu năm.
Khoảng cách chuyến đi này, lần nữa vượt quá tưởng tượng của Tô Hạo.
Hắn thì thào lẩm bẩm: "Hơi có vẻ khoa trương.... Thời gian như một cái nháy mắt, vậy mà đã trôi qua mười triệu năm rồi. Đối với ta mà nói, mấy ngàn vạn năm tính là cái gì? Thời gian... còn có ý nghĩa hay không? Vũ trụ rộng rãi, khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, thân ta ở ngoài vũ trụ, đến cùng là cái dạng gì nữa đây?"
Mặc cho Tô Hạo tưởng tượng thế nào, đều không thể tưởng tượng ra hình dạng của Vũ Trụ, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra.
Dường như mọi thứ cứ theo vậy mà tiêu tán.
Tin tức về thế giới võ giả, vẫn như cũ nằm ở trong quả cầu không gian, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể lần nữa tìm thấy hết thảy.
Nhưng Tô Hạo không có đọc qua. Dù sao mọi thứ đã qua, sắc thái của thế giới kia, cứ bảo tồn ở trong quả cầu không gian đi!
"Như vạy, để xem ở thế giới này, có thể mang đến cho ta tri thức gì đây?" Tô Hạo lẩm bẩm nói.
Tiếp tục đọc nhật ký.
"Năm 532662 ngày 3 tháng 8 lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào tinh không không biết, tự động thêm vào dữ liệu, thêm vào thành công, ghi chép tọa độ."
"Năm 532667 ngày 18 tháng 9 lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào tinh không không biết, tự động thêm vào dữ liệu, thêm vào thành công, ghi chép tọa độ."
Nhảy đến trang mới nhất.
"Năm 10542159 ngày 8 tháng 7, lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào tinh không không biết, phát hiện lực hút dị thường, không cách nào di động. Tự động thêm vào dữ liệu, thêm vào thất bại, khởi tạo tân tinh mới, khởi tạo thành công."
Tô Hạo tạm thời không để ý vì sao thêm tọa độ vào dữ liệu lại thất bại, bởi vì lấy năng lực của hắn bây giờ, căn bản không thể giải thích được điểm này.
Suy nghĩ chuyện bây giờ quan trọng hơn.
Nhìn lại số liệu của thân thể.
Vẫn là số liệu ở thế giới võ giả, chưa có đổi mới.
Tô Hạo trực tiếp đóng gói cất đi, sau đó thành lập một cái số liệu thân thể mới, trước mặt số liệu trống rỗng.
Lại kiểm tra xem tiểu Sáng cùng quả cầu không gian có gì khác thường hay không, phát hiện không có điểm gì, ý thức Tô Hạo thối lui khỏi quả cầu, bắt đầu quan sát tình cảnh thân thể.
Trước mắt mới xuyên việt, còn chưa hoàn toàn tiếp thu trí nhớ của hài tử này, cho nên đối với tình cảnh của bản thân, cũng không hiểu rõ lắm. Căn cứ vào kinh nghiệm của Tô Hạo, cái quá trình tiếp thu này, nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng.
Không vội !
Tô Hạo lần nữa đem lực chú ý đặt lên thân thể bây giờ!
Đói khát!
Băng lãnh!
Hư nhược!
"Cái mẹ gì đây?" Trong đầu Tô Hạo hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Đây là tình huống gì? Vừa mới đến đã đói bụng suy yếu rồi, thế giới độ khó cấp địa ngục sao?
Tô Hạo nỗ lực bò dậy, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Dơ dáy, bẩn thỉu, tệ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Hạo.
Ngay sau đó, hắn ngửi được mùi khai của nước tiểu cùng mùi thối của phân, trộn lẫn vào nhau làm thành một mùi vị khó mà ngửi được, cái mùi vị này, cũng đủ để người ta ngửi xong mà co chân lên chạy trốn.
Đống rác cũng chưa thúi đến vậy!
Nhưng mà cỗ thân thể nay tựa hồ đã quen với loại mùi này, vậy mà không bài tiết hóc môn kích thích, thúc giục Tô Hạo mau mau rời đi.
Đây là một cái ngõ hẻm hẹp, vách tường được làm từ bùn đất cùng một ít nhánh cỏ xây nên, nhìn qua vô cùng thô ráp, khả năng đã làm lâu lắm rồi.
Lúc này là thời khắc hoàng hôn, màn đêm sắp buôn xuống, làm cho cái hẻm nhỏ này ánh sáng ảm đạm, nhìn khó thấy rõ.
Tô Hạo vịn vào bức tường chậm rãi đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phái cái nơi xa lạ này.
Đập vào mắt là cảnh vật mơ hồ, chỉ có thể nhìn được phòng ốc nối đuôi nhau kéo dài ra xa, bị màn đêm che lấp điểm cuối.
Phong cách mấy tòa nhà lâu này giống như thời Trung Cổ, phân bố không có quy luật nào, tổng thể cho Tô Hạo một loại cảm giác tùy ý, không chỉ tùy ý đái bậy ỉa bậy, mà đến phòng ốc cũng làm vô cùng tùy ý.
Quản lý thành thị đâu? Tựa hồ hình như không có thì phải.
Nhìn một hồi, Tô Hạo lập tức bội phục thân thể lần này của mình, vậy mà không có bị bệnh chết, coi như bề ngoài có vận khí bao phủ.
Rất nhanh, Tô Hạo liền nhận ra chỗ quỷ dị của địa phương này.
Ở trong tầm mắt một người cũng không có!
Chỉ có hắn một tiểu thí hài đang hướng ra ngoài nhìn qua nhìn lại, cả con đường, hoặc là nói toàn bộ tiểu thành này, im lắng một mảnh, không có bất kỳ bóng dáng người nào, thậm chí ngay cả mấy con chó mèo cũng không thấy được một con.
"Người đâu? Chỉ có ta thôi sao? Chẳng lẽ một tòa quỷ thành?" Tô Hạo nghĩ đến đây, lập tức da đầu run lên muốn nổ tung. Mấy thứ đô vật như quỷ này, hắn chưa từng thấy bao giờ, nhưng cũng không biết nó có tồn tại thật hay không, bởi vì Vũ Trụ rộng lớn như thế, người nào lại có thể nói rõ ràng?
Tô Hạo chậm rãi thối lui lại con hẻm nhỏ tối đen như mực, dường như con hẻm nhỏ âm u này có thể mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Tô Hạo lui về, lưng dựa vào vách tường, thu hoạch một tia ấm áp, đại não rất nhanh phân tích tình hình tước mắt.
Đầu tiên, kiếp này hắn không có ô dù cha mẹ bảo kê, tỉ lệ cao là một đứa trẻ lang thang, chân trần, quần vô cùng thời thượng, đáy quần dàng đến ngang đùi, mà áo thì đầy chỗ rác rưới! Khởi đầu quá bất lợi.
Tiếp theo, căn cứ hoàn cảnh mà có thể phán đoán, nơi đây chắc là một thế giới lạc hậu, trước mắt thời tiết rất lạnh, nếu như cũng chia làm bốn mùa xuân hạ thu đông, thì đây hẳn là mùa thu, nói cách khác, trước khi mùa đông đến, hắn phải tìm được nơi tránh gió, nếu không chỉ có đường chết.
Cuối cùng, căn cứ vào dấu vết trên đường phố phán đoán, tiểu thành này có người ở, hơn nữa còn không ít người, nhưng hiện tại trời bên ngoài đã tối đen, đến một người cũng không nhìn thấy, giống như một tòa thành trống, trong đó chắc chắn có ẩn chứa chuyện gì....
Có lẽ sau khi màn đêm buông xuống hẳn, sẽ có đồ vật gì đó vô cùng khủng khiếp xuất hiện.
"Phải đợi đến hừng đông sao?" Tô Hạo vô cùng do dự.
Hắn cảm nhận được cỗ thân thể này đã sắp đặt đến cực hạn, nếu không ăn chút gì để bổ sung thể lực, thì chỉ sợ ngày mai đến khí lực tìm đồ ăn cũng không có, sau đó chỉ còn đường chết.
Hiện tại đi ra ngoài, tuy rằng cũng có khả năng bị thứ không biết gì đó giết chết, nhưng cũng chỉ là khả năng, cũng có khả năng sống.
Vì vậy lựa chọn thế nào, Tô Hạo đã biết.
"Chẳng lẽ đến thế giới này du lịch một ngày?" Tô Hạo tự giễu cười cười.
Trước kia khó khăn, hắn cũng trụ lại được hai tháng, hiện tại nói thế nào cũng ngưu bức qua một đoạn thời gian, cũng không thể treo nhanh thế được.
Mỗi khi đổi một thế giới mới, Tô Hạo liền bắt đầu lại từ đầu, trước kia vốn có lực lượng, tất cả đều mất hết, đây là sự tình khó mà chấp nhận nhất.
Đáng mừng nhất chính là, tri thức học được, đều được giữ lại.
Hiện tại chỉ cần cho hắn ba tháng, là hắn có thể bước vào cánh cửa võ giả, có được năng lực tự vệ nhất định, cho hắn ba năm, tất nhiên có thể tiến giai cảnh giới Tông Sư, các loại phù văn tùy ý sử dụng, đến lúc đó, muốn làm gì thì làm, còn phải sợ sao?
Bất quá bây giờ, còn phải nghĩ biện pháp tìm cơm ăn mới được.
Tô Hạo nghĩ đến, chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Toàn bộ tiểu thành, ngoài trừ mấy chỗ tối om kia, tựa hồ không có gì bất động, vẫn im ắng như cũ....
Tô Hạo hít sâu một hơi, tự nói với mình: "Ta nhìn không thấy người khác, người khác cũng không nhìn thấy ta, rất công bằng, ta còn gì phải sợ?"
Sau đó, hắn ở bên trong cơn gió lạnh, chậm rãi đi ra con hẻm nhỏ, đi lên đường chính của tiểu thành quỷ dị này.
Bắt đầu tìm ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận