Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1050: Tại Sao Ta Lại Chết (1)

Thời gian trôi qua, lại qua một năm.
Á Sơn Phong Thành sau khi thích ứng với điều khiển Bát Thú Thần, liền mân mê làm ra 'Buồng duy trì dinh dưỡng' cho ba người.
Trên lý thuyết, chỉ cần bỏ vào một quả Nguyên Châu, có thể làm bản thể ở bên trong duy trì dinh dưỡng mười năm!
Cụ thể thế nào, còn cần tự thân thử nghiệm.
Trong căn cứ, bày đặt ba buồng dinh dưỡng hình tròn, Tô Hạo đi quanh hai vòng, không ngừng khen: "Được nha, nhìn rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, thẩm mỹ cũng không tệ!"
Sau đó nhìn về phía hai người: "Các ngươi người nào vào thử trước?"
Phong Thành lập tức nói: "Ta, ta với tư cách là trợ thủ của Á Sơn lão đại, toàn bộ quá trình nghiên cứu đều tham dự, đối với sản phẩm của mình tự tin mười phần."
Á Sơn cười nói: "Xuất từ tay Á Sơn, đương nhiên là tinh phẩm rồi!"
Hơn mười ngày sau, Phong Thành tìm được Tô Hạo nói: "Khục khục, Duy lão đại, chuyện là, buồng dinh dưỡng xảy ra chút vấn đề, chúng ta còn phải sửa chữa lại một phen, vì vậy nhờ ngài đem bản thể của ta lấy ra, đợi ta thiết kế lại đã."
Tô Hạo hiếu kỳ nói: "Xảy ra vấn đề chỗ nào?"
Tiện tay đem buồng dinh dưỡng của Phong Thành lấy ra.
Vừa mới lấy ra, một cỗ mùi tanh tràn vào mũi của Tô Hạo, Tô Hạo nhịn không được lui về phía sau vài bước, chửi tục nói: "Con mẹ nó, cái gì đây?"
Hắn coi như đã hiểu 'Vấn đề' rồi.
Phong Thành cười cười lúng túng, nhịn xuống mùi tanh, ôm lấy buồng dinh dưỡng bỏ chạy lập tức.
Tô Hạo: "...."
Đây là xuất phẩm Á Sơn?
Hắn trở lại phòng thí nghiệm của bản thân nghiên cứu 'Động Cơ Dọc'.
Hắn đã đem nguyên lý hoạt động cùng kết cấu của Khối Năng Lượng phân tích thấu triệt, nếu mà nói, thì giống như phù văn 'Co lại' cùng 'Lực hút', cách vận hành giống nhau vì vậy không khó để lý giải.
Khó khăn là làm thế nào để bản thân an toàn sử dụng Động Cơ Dọc.
Tô Hạo lẩm bẩm nói: "Sớm thôi! Khoảng cách, sẽ không còn là trở ngại mà ta không vượt qua được."
Tô Hạo vừa đi không bao lâu, Vĩnh Hoa liền cầm theo hộp cơm đi vào.
Vừa tiến vào nàng liền ngửi thấy được một mùi thối nồng nặc, khiến nàng vô thức che mũi lại: "Mùi gì vậy? Như thế nào giống đi tới hố phấn vậy?"
Nàng đứng trước cửa phòng thí nghiệm của Tô Hạo lưỡng lự hồi lâu, cũng không thấy Tô Hạo đi ra, biết rõ hôm nay không cách nào gặp được Tô Hạo rồi.
Nàng chớp mắt, nhìn về phía nhà xưởng của Á Sơn cùng Phong Thành: "Bằng không, đi tìm đám người Á Sơn ca ca chơi vậy!"
Nghĩ tới đây, nàng liền hướng nhà xưởng đi tới.
Sau đó nhìn thấy Á Sơn cùng Phong Thành ở trong nhà xưởng nói nhỏ gì đó.
Nàng rón rén tò mò nhìn qua.
Thấy một buồng dinh dưỡng, một cỗ mùi vị nồng nặc từ trong buồng dinh dưỡng truyền ra, đem nàng hun đến đen mặt.
Nhịn không được nói: "Á Sơn ca ca, Phong Thành ca ca! Hai người các ngươi vậy mà đi ị trong buồng dinh dưỡng? Thật biến thái!"
Buồng dinh dưỡng này nàng cũng biết, là tác phẩm do Á Sơn cùng Phong Thành ca ca mần mê trong một năm làm ra, không nghĩ tới....
Á Sơn cùng Phong Thành cũng sớm biết tiểu cô nương này tới bên cạnh, bất quá hai người đang nghiên cứu phương án, không đếm xỉa tới nàng.
Nghe thấy Vĩnh Hoa nói bọn họ ở trong buồng dinh dưỡng...
Á Sơn lập tức chỉ vào Phong Thành nói: "Không liên quan tới ta, là chuyện tốt cho Phong Thành ca ca ngươi làm ra!"
Sắc mặt Phong Thành đỏ lên, đến một câu phản bác cũng không nói nên lời.
Vĩnh Hoa đột nhiên lui lại hai bước, tránh xa Phong Thành, trong miệng phát ra câu: "Biến thái!"'.
Phong Thành nhận phải sát thương chí mạng!
Xử lý xong chuyện của buồng dinh dưỡng, Vĩnh Hoa theo sau lưng Á Sơn Phong Thành, đột nhiên nàng nói ra: "Á Sơn ca ca, Phong Thành ca ca, các ngươi cùng cậu cả nhà ta có quan hệ thế nào?"
Á Sơn nhếch miệng cười nói: "Hắn là lão đại của hai chúng ta!"
Vĩnh Hoa: "Lão đại? Ba người các ngươi là xã hội đen sao?"
Á Sơn cười ha ha nói: "Xã hội đen? Từ này ta thích! bất quá, so với xã hội đen thì chúng ta nguy hiểm hơn nhiều, chuyện gì cũng làm được."
Vĩnh Hoa lắc đầu nói: "Chuyện này ta không tin, các ngươi nhìn qua đều là người tốt, nào phải loại người hung ác?"
Phong Thành nói: "Vĩnh Hoa ngươi còn nhỏ, một người có hung ác hay không, không thể nhìn từ vẻ ngoài. Bất quá ngươi coi như đoán đúng, đẹp trai đến mức ông trời phải tức giận như chúng ta, khẳng định không phải người xấu."
Á Sơn chọc ngoáy: "Nếu không có Duy lão đại, lấy thân phận 'Đồ bỏ nhân loại', ngươi còn đẹp trai?"
Vẻ mặt Phong Thành như đưa đám nói: "Á Sơn lão đại, có tiểu cô nương trước mặt, đừng có vạch trần nội tình của ta. Về sau mọi việc liền nghe theo ý ngươi!"
Bất quá Á Sơn cùng Phong Thành lúc này đều có khí chất thượng giai, loại người vừa có khí chất vừa anh tuấn này, rất dễ dàng hấp dẫn được tiểu cô nương mười mấy tuổi như Vĩnh Hoa.
Dưới nhận định của Vĩnh Hoa, soái ca không phải là ngươi xấu!
Nàng lại nói: "Các ngươi ở chỗ này mãi, chưa từng đi ra ngoài, không chán sao?"
Á Sơn nhíu mày nói: "Chúng ta có việc mình cần làm, tại sao phải chán?"'.
Phong Thành cũng nói: "Không sai, mỗi ngày của chúng ta đều vô cùng phong phú, cũng không có gì cảm thấy nhàm chán."
Vĩnh Hoa ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Có chuyện cần làm? Cậu cả cũng nói vậy, hắn nói có chuyện mình làm. Ta thì sao?"
Nàng thậm chí còn không biết tương lai muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận