Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 538: Một Ngày Đen Đủi (1)

Tô Hạo thoáng cái xuất hiện giữa chợ, liền nắm một người hỏi: "Nơi này do Tam Liên Thái Phượng Ổ quản đúng không? Tu sĩ đóng giữ là trưởng lão Nguyên Thiện?"
Người bị bắt lại vẻ mặt mờ mịt gật đầu: "Đúng, không sai!"
Tô Hạo đem người buông ra, sau đó phát động 'tứ thập bát thông thiên trận', đem toàn bộ phiến chợ này vây lại.
"Đạo chích phương nào, dám cả ngan chạy đến Tam Liên Thái Phượng Ổ ta sinh sự? Không sợ hôm nay nằm lại đây sao?"
Một giọng nói âm nhu truyền ra, là một trung niên nam tử trang điểm xinh đẹp, biến thành một đạo hồng quang bay trên bầu trời, ánh mắt tập trung vào tên mặc áo giáp thủy tinh đứng giữa chợ!
Không có hắn, mình liền là người đẹp trai nhất!
Tô Hạo nói: "Người tới chính là trưởng lão Nguyên Thiện?"
"Đúng là bản tôn!"
"Bốp bốp bốp!"
"A!"
"Đinh đinh đinh!"
Trong lúc nhất thời ánh sáng màu xanh va chạm với hông quang, khiến hồng quang bay tán loạn, vang lên tiếng hét thảm thiết!
Tô Hạo đem Nguyên Thiện đánh qua đánh lại, rất nhanh đem đối phương bình tĩnh!
Tô Hạo lúc này mới nói: "Cướp đây, đem Linh Lực Thạch đều giao ra đây!"
Trung niên nhân yêu diễm nghe xong liền ngẩn người, tràn đầy vẻ khó tin nói: "Chỉ cần Linh Lực Thạch, tiền bối liền nguyện ý tha ta một mạng sao?"
Tô Hạo nói: "Ồ, xem ra ngươi rất giàu có nhỉ, không chỉ có Linh Lực Thạch, còn có thứ khác sao! Được, đều giao ra đây cho ta!"
Phượng Lư rất nhanh liền quyết định chạy trốn, chỉ cần hắn chạy đủ nhanh, sau đó trốn vào một góc, Cổ Duy tiền bối nhất định không thể tìm được hắn, trời đất bao la, chỗ nào không phải là chỗ trốn?
"Cũng nên thử một lần, há tất cứ đi theo như vậy?"
Suy nghĩ đến đây, Phượng Lư chậm rãi lui ra phía sau, pháp quyết biến đổi, một đạo hào quang màu tím bao phủ lấy bản thân, hóa thành một chùm tím bay xa đi!
Hắn liên tiếp nhìn về phía sau lưng, sắc mặt ngưng trọng dần hiện lên vẻ vui mừng: "Tiền bối xuất quỷ nhập thần, không nên chủ quan!"
Hắn lại một lần nữa quay đầu nhìn xem, sau lưng trống rỗng, không có ai!
"Rất tốt!"
Hắn cười cười quay đầu lại.
Nhưng lúc này lại thấy trước mặt mình là một đạo ánh sáng màu xanh!
Nhìn thấy trường đao quen mắt càng ngày càng to, phá tan hộ thuẫn, sau đó đánh tới trước mặt...
Ánh mắt Phượng Lư thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài, khàn giọng kêu la: "Tiền bối khoan đã, là ta a!"
Lưỡi đao khó khăn lắm dừng trước chán của hắn, thanh âm quen thuộc tràn ngập nghi ngờ nói: "Hóa ra là ngươi a, ngươi tên gì vậy?"
Phượng Lư xoa xoa mồ hôi trên đầu, vội vàng nói: "Vãn bối Phượng Lư! Tạ tiền bối không chém!"
Tô Hạo thu hồi trường đao, than nhiên nói: "A, đạo hữu Phượng Lư, ngươi bay nhanh như vậy, tính đi đâu thế? Ta đối với mấy thứ bay nhanh hơi có chút mẫn cản, thiếu chút nữa đem ngươi bổ đôi! Lần sau đừng bay nhanh như vậy nữa !"
Phượng Lư nói: "Đúng vậy, đúng vậy, quấy phá tiền bối, xin thứ lỗi!"
Tô Hạo cười nói: "Ta còn chưa đánh xong, ngươi chờ ta một chút, ngươi , nghe rõ chưa?"
Phượng Lư: "Nghe rõ, nghe rõ, tiền bối! Ta liền đứng bất động ở đây!"
To Hạo gật gật đầu, thân ảnh lại biến mất.
Phượng Lư: "...."
Quá thật đáng sợ!
Phượng Lư biết rõ, nếu hắn còn dám chạy trốn thêm lần nữa, tiền bối Cổ Duy nhất định sẽ không nói hai lời trực tiếp đem hắn bổ đôi đấy!
Phượng Lư giơ bàn tay lên nhìn, nhìn nhìn chỉ tay trong lòng bàn tay: "Sao hôm nay đen thế nhỉ, không biết khi nào mới bình an vượt qua đây?"
Tâm hắn suy nghĩ lung tung, cuối cùng thở dài một tiếng, hắn tu hành gần ngàn năm, đã tới cảnh giới Nguyên Anh, cuối cùng, vẫn bị người ta bắt nạt.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ bây giờ mình đang làm cái gì! Vì bảo vệ tính mạng sao? Nhưng bao vệ thế nào, nghe lời người khác?
Suy cho cùng là do không đủ sức mạnh! Nếu như hắn có thể leo lên đỉnh của thế giới này, mọi thứ, liền dễ dàng đi!
Phượng Lư không biết đợi bao lâu, hai đạo thân ảnh từ xa bay tới, một bên là Cổ Duy tiền bối, một bên khác...
"Sao nhìn màu sắc có vẻ quen mắt thế nhỉ?"
Linh Lực Phượng Lư vô thức quen qua, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, thanh âm khàn khàn quát ầm lên: "Nguyên Thiện?"
Sau đó hắn vô thức phản ứng lại: "Chạy! Quyết không thể để cho tên Nguyên Thiện phát hiện!"
Nhưng chân hắn giống như bị mọc rễ vậy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích chút nào!
Hắn biết rõ, nếu như chạy, tiền bối nhất định sẽ đem hắn ra tế đao.
Qua hai hơi thở, Tô Hạo cùng nam tử xinh đẹp Nguyên Thiện xuất hiện trước mặt Phượng Lư.
Hai người có hiềm khích lẫn nhau, sau khi nhìn rõ mặt, Nguyên Thiện áo đỏ liền trừng lớn hai mắt, giọng nói bén nhọn quát: "Tốt lắm, hóa ra là chuyện xấu của lão già ngươi, sớm nói ngươi già mà mất nết mà. Hóa ra chân đã sớm dẫm hai thuyền."
Hai hàng lông mày Phượng Lư nhướng lên: "Dẫm cái con chó cái điếm thúi nhà ngươi, lão tử mới nhìn liền biết là dạng ngươi không đúng! Con mẹ kỹ nữ nhà ngươi!"
Nguyên Thiện giận đỏ hai mắt: "Ngươi nói ai là kỹ nữ! Cái lão già mất dạy kia nói rõ cho ta!"
"Nói ngươi đấy, đồ gái điếm thúi!"
"Được được được, hôm nay ta cùng với lão gia người quyết sinh tử!"
"Lão tử cũng không sợ loại người như ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận