Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 1136: Muốn Làm Vũ Trụ Trở Nên Náo Nhiệt

Trước mắt nghiên cứu của Á Sơn, đã tới giai đoạn kết thúc, chỉ thiếu một chút nữa có thể thành công.
Mà Tô Hạo cũng thuận thế tiếp thu thành quả nghiên cứu của Á Sơn, cũng tham dự vào trong đó, cùng Á Sơn hoàn thành bước cuối cùng.
Chỉ là loại đồ vật dính đến phương diện Ý Thức này, cũng không đơn giản.
Hai người bọn họ trầm mê trong đó, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bất tri bất giác trôi qua 50 năm.
Cũng vào 50 năm này, nghiên cứu ngoại não Linh Lực của Á Sơn cùng Tô Hạo chính thức hoàn thành.
Làm cho hai người bọn họ không nghĩ tới chính là, chỉ là giai đoạn cuối cùng, lại tiêu tốn 50 năm.
Bất quá đây đều đáng giá.
Á Sơn cảm khái nói: "Chỉ là một tế bào thần kinh nho nhỏ, thật không ngờ lại đặc biệt đến vậy, khác biệt giữa dây thần kinh Linh Lực cùng dây thần kinh bên ngoài, chính là 'Phản hồi tức thời' đơn giản như vậy.
Cũng chính là thứ 'Linh Tử Vận Động', mà chúng ta phải tốn trọn vẹn 50 năm mới hoàn toàn tìm được."
Tô Hạo nói: "Đừng xem thường mấy thứ nho nhỏ này, nếu không phải vận khí chúng ta tốt, thật đúng không nhất định phát hiện ra được."
Cái gọi là 'Linh Tử Vận Động', là một loại điện từ Linh Lực du đãng tự do trong Ngoại Não Tô Hạo, cũng chính là vận động điện từ do Linh Lực tạo thành, làm cho Linh Lực Ngoại Não sống động, không chỉ lấy được năng lực tính toán cường đại của máy tính.
Cả khối Ngoại Não Linh Lực dưới tác dụng của 'Vận Động Linh Tử', mỗi giây mỗi phút đều ở trong trạng thái 'Vận động - phản hồi - thoả mãn - lưu trữ', cũng như sinh mệnh bình thường, sinh hoạt.
Ngoại Não Linh Lực cũng ở dưới trạng thái này, sau khi tiến vào đại não, như là mô-đun dây thần kinh của Mẫu Trùng, cung cấp cho Tô Hạo năng lực tính toán cường đại, đồng thời còn có thể cường hoá Ý Thức, đạt được năng lực đặc thù 'Bản Thân'.
Hơn nữa, Ngoại Não Linh Lực so với Ngoại Não sử dụng dây thần kinh của Mẫu Trùng, không chút kém hơn.
Trái lại còn có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như thể tích nhỏ hơn, tốc độ nhanh hơn, chế tạo càng thêm đơn giản, còn có thể sở hữu công năng như của 'Thức Thai', trực tiếp đem 'Thức Thai' nâng cấp.
Á Sơn nói: "Duy lão đại, nghiên cứu Ngoại Não Linh Lực lúc này đã hoàn thành, có phải đem Ngoại Não chúng ta đang sử dụng, đổi thành Ngoại Não Linh Lực hết không?"
Tô Hạo cười nói: "Được, ngươi thử trước đi!"
Vì vậy, Á Sơn ngoan ngoãn nằm lên bàn thí nghiệm!
...
Thay đổi Ngoại Não Linh Lực vô cùng thuận lợi, hai người trải qua một đoạn thời gian thích ứng, rất nhanh khôi phục lại trạng thái lúc trước, hơn nữa còn tốt hơn.
Tô Hạo nói: "Á Sơn, nhiệm vụ tới đây là xong, ta cho ngươi thả ga một năm, ngươi có thể thoải mái đi khắp hệ Vân Hoàn chơi đùa buông lỏng bản thân.
Hiện tại nhân loại ở trong hệ Vân Hoàn bành trướng vô cùng nhanh, có lẽ sẽ có không ít đồ chơi, ngươi có thể đi khắp nơi nhìn một chút, trải nghiệm sinh hoạt.
Một năm sau, ta sẽ an bài nhiệm vụ mới cho ngươi."
Á Sơn cười nói:" Tốt, Duy lão đại, ta cũng muốn ra ngoài thư giãn một chút. Vậy ngài thì sao, ngài cũng muốn ra ngoài một chút sao? Dù sao chúng ta cũng ở trong Tiểu Thế Giới Cấp Hai hơn 50 năm, cũng nên ra ngoài trải nghiệm sự phồn hoa của thế gian."
Tô Hạo lắc đầu:" Trước kia ta đã thử qua, cảm thấy ta cùng 'phồn hoa' không hợp nhau', so với việc chạy đến chỗ náo nhiệt chơi đùa, ta thích thanh tĩnh."
Á Sơn thở dài nói:" Quả thật như thế, trước mắt phần lớn nhân loại đều bị dục vọng chi phối, kiến thức bất đồng tạo nên hoàn cảnh khác biệt, cũng chính bởi vì bọn họ có quá nhiều suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, mới tạo ra một xã hội muôn màu muôn vẻ.
Tuy vậy, đúng theo lời Duy lão đại nói, xã hội như vậy, quả thật không thích hợp cho chúng ta tham dự."
Lấy cấp độ của Tô Hạo trước mắt, rất khó ở bên trong xã hội loại người, tìm được người để trao đổi.
Cũng không phải nói nhân loại có dục vọng là điều không tốt, hoàn toàn ngược lại, dục vọng, chính là thứ thúc đẩy xã hội phát triển.
Chỉ là dục vọng của Tô Hạo, khác xa với nhân loại.
Chính là loại khác biệt này, dẫn đến Tô Hạo ngay cả hứng thú nói chuyện với đối phương cũng không có, chớ đừng nói gì đến việc tham dự vào đời sống sinh hoạt bên trong, cùng nhân loại trao đổi.
Người lúc này có thể nói chuyện với hắn, cũng chỉ có nhân viên kỹ thuật cấp cao, nói về vấn đề kỹ thuật....
Tô Hạo bật cười nói: "Cao thấp cũng không phải vấn đề. Dù sao nhân loại cũng thuộc về động vật quần cư, bởi vì nhân loại muốn đoàn kết lại với nhau, đi hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành, đạt được cuộc sống tốt hơn.
Ngươi xem ta, hiện tại ta muốn hoàn thành nhiệm vụ, còn cần hợp tác với người khác sao?
Cho nên nói, ta dần dần mất đi hứng thú cùng người khác nói chuyện!"
Á Sơn thề non hẹn biển: "Không biết Duy lão đại, có coi ta cùng Phong Thành là người có thể cùng trò chuyện không? Nhưng ngài yên tâm, ta nhất định sẽ theo kịp bước chân của ngài, giúp ngài làm việc."
Tô Hạo cười nói: "Đúng vậy, cũng may có ngươi cùng Phong Thành, nếu không ta muốn tìm người nói chuyện cũng không có."
Hắn suy tư một lát, chậm rãi nói: "Đợi sau này ta trở nên cường đại, hoàn toàn có thể nắm giữ vận mệnh. Ta ngược lại hy vọng Vũ Trụ yên lặng có thể trở nên náo nhiệt, nhiều thêm vài người cường đại, có chung mục đích theo đuổi, có chung cảnh giới...."
Á Sơn không rõ 'Náo nhiệt' trong lời Tô Hạo nói là gì, nhưng hắn phát hiện, mảnh Vũ Trụ này, yên lặng đến đáng sợ.
Bọn họ chuyển sinh tới nhiều thế giới như vậy, đều không phát hiện có người nào giống với ba người, có thể dạo chơi giữa các Hành Tinh.
Bát Thú Tộc cùng Nhân Loại ở Thế Giới này có thể ra ngoài Vũ Trụ đấy, cũng là nền văn minh cường đại nhất mà bọn họ gặp được.
Hắn tuy rằng không hiểu từ 'Náo Nhiệt ' có ý gì, nhưng mà ghi nhớ: "Duy lão đại hy vọng bản thân sau khi nắm giữ triệt để vận mệnh của mình, liền muốn làm cho Vũ Trụ trở nên náo nhiệt."
Á Sơn đi rồi, Trần Tự ngồi trong đình hóng mát, tự hỏi vấn đề của mình.
Những năm gần đây, hắn quả thật càng trở nên quái gở, hắn tuy thích thanh tĩnh, nhưng cũng không phải ưa thích ở một mình đến khi chết già.
Ở kiếp trước trong 500 năm cuối cùng, chính là hắn tự thân vượt qua.
Khi đấy khắp Tinh Vực xung quanh, không chút sinh cơ, hết thảy đều yên tĩnh.
Chỉ có mặt trời vẫn luôn toả nhiệt, ánh trăng chiếu rọi mọi hướng.
Một mảnh tĩnh mịch.
Từ đó về sau, Tô Hạo phát hiện, bản thân cũng không phải người thích cô độc.
Cho dù hắn không có người trao đổi, nhưng cũng hy vọng, bên cạnh mình có khí tức sinh mệnh.
Nếu người này có thể câu thông, vậy thì càng tốt hơn.
Tô Hạo nghi tới:" Trong tương lai xa xôi, sẽ có khả năng? Ta sẽ đụng một đám người giống bản thân, dạo chơi giữa các chòm sao, tìm kiếm bí ẩn của Vũ Trụ?
Dù cho có, ta cũng chưa chắc nhận ra đi? Dù sao tầm mắt của ta còn quá thấp, căn bẳn nhìn không được chỗ xa. Ta còn quá mức yếu đuối."
"Nếu không lúc này đã là người có thể dạo chơi giữa các chòm sao... Đợi đến lúc ta đạt được tự do tuyệt đối, khống chế được vận mệnh của mình, liền trở thành một 'Du Giả Tinh Không' đi!"
"Làm cho mảnh Vũ Trụ trầm mặc này, trở nên sinh động. Cùng một chỗ tìm kiếm tri thức, cùng một chỗ trao đổi,...."
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hạo đối với 'Tương lai xa xôi' hết sức chờ mong.
Hắn thậm chí không thể chờ được nữa, muốn chứng kiến hoàn cảnh như vậy.
Không biết qua bao lâu, Tô Hạo thu hồi tâm tư của mình, lần nữa điều khiển [Bát Thú Thần] tiến vào phòng thí nghiệm.
Hắn biết rõ, vô luận tương lai tốt đẹp đến cỡ nào, vô luận bản thân mong muốn thế nào, đều phải bắt đầu từ dưới chân.
Làm tốt chuyện trước mặt, tương lai tốt đẹp mới có thể thực hiện.
Tô Hạo ở trong phòng thí nghiệm, sáng tạo ra mấy Đại Não Linh Lực, sau đó tiến vào quả cầu không gian, điều tra Ý Thức ở trong Tù Giam.
"Kế tiếp, thử một lần đen Ý Thức của Nhân Loại nhét vào Đại Não Linh Lực, có thể khiến Ý Thức Nhân loại có tư duy suy nghĩ không.
Nếu được, vậy có nghĩa là, ta có thể tìm được phương pháp đem Ý Thức thoát ly khỏi Đại Não.
Có lẽ trong Thế Giới này, ta sẽ đạt được Vĩnh Hằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận