Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 443: Tiểu Oa Nhi (2)

Phong Nhan cười nhạo, lần nữa dò xét Tô Hạo , cười đùa nói: "Trúc Cơ còn chưa tới, còn muốn học trận pháp? Tiểu Phong Linh, sư thúc khuyên ngươi vẫn nên kéo hắn về tu luyện đi! Hơn nữa, bên trong sơn môn không phải có sách nhập môn về trận pháp sao? Đi vào tùy tiện chọn lựa vài quyển liền xong."
Phong Linh Tiên Tử vụng trộm liếc nhìn Tô Hạo, thấy hắn không có khác thường, lập tức yên lòng, tiến lên ôm lấy cánh tay Phong Linh Tiên Tử lung la lung lay, nói: "Điểm cống hiến của ta thời điểm trùng kích 'Cầm Thứ' đều dùng hết rồi.... Hơn nữa, trong thư viện cũng chỉ có mấy quyển sách rách rưới, làm sao có thể so với sách của sư thúc? Đi mà, sư thúc cho vài quyển đi!"
Phong Nhan Tiên Tử vốn không để ý đến loại 'Em Bé' Tô Hạo không biết 'trời cao đất rộng' kia, nhưng bị Phong Linh Tiên Tử làm nũng một hồi, lập tức thở dài nói: "Vậy được! Liền cho hắn một quyển!"
Phong Linh Tiên Tử nhìn Tô Hạo làm ra biểu lộ chiến thắng, vui sướng ôm lấy Phong Nhan: "Cảm ơn Phong Nhan sư thúc!"
Phong Nhan tiện tay bấm pháp quyết, sương mù cuồn cuộn, hiện ra một lối đi, nàng tránh khỏi Phong Linh Tiên Tử, dẫn đầu đi vào.
Phong Linh Tiên Tử cùng Tô Hạo đuổi theo sau.
Ba người thuận lợi đi qua thông đạo sương mù, phía trước liền một mảnh sáng tỏ, tiến nhập vào một sơn cốc nhỏ, tiểu sơn cốc có mặt đất phập phồng, cỏ xanh khắp nơi, rất nhiều hoa dại thi nhau đua nở, có vài khói mù, bị cơn gió thổi tan, nhưng rất nhanh lại tập hợp lại, bồng bềnh trên không trung.
'Không nghĩ trong màn sương mù này lại có động thiên khác!' Tô Hạo dò xét mọi nơi, phát hiện bốn phía ở tiểu sơn cốc này bị sương mù bao phủ, giống như hơi nước vậy. Quẹo phải quẹo trái một hồi, liền phát hiện phía trước có một lầu nhỏ công chúa được xây dựng bằng đá, như là lâu đài được khảm nạm trong núi vậy, trên lầu có dây leo nở hoa, quả thật giống như lâu đài trong cổ tích của mấy thiếu nữ.
Thời điểm Tô Hạo nhìn lại Phong Linh Tiên Tử, phát hiện nàng giờ này hai mắt sáng lên, nhìn lâu đài của Phong Nhan, nước miếng chảy xuống mặt đất.
Mà Phong Nhan dương dương đắc ý hất cằm lên, bộ dạng động phủ của tiên nữ vô địch thiên hạ.
Tô Hạo thầm nói: "Loại tu tiên giả này, thật có thể đi xa đến đâu chứ? Cảm giác đám người này cứ chỉ biết tận hưởng, không biết tu luyện là gì a."
Phong Nhan cầm lấy búp bê tiểu tiên nữ, cẩn thận từng li từng tí đặt vào một ô cửa sổ, sau đó mang theo Phong Linh Tiên Tử tiến nhập động phủ, Tô Hạo dự định đi vào, liền bị Phong Nhan ngăn lại, ý bảo Tô Hạo đứng ngoài, không được vào.
Tô Hạo lui ra phía sau vài bước, bất đắc dĩ thở dài, nếu hắn sớm biết như vậy, hôm nay vô luận thế nào cũng không tới!
Để cho Phong Linh Tiên Tử tới không tốt hơn sao?
Tô Hạo đợi hồi lâu, thời điểm có chút mất kiên nhẫn, trong động phụ liền bay ra một giá sách, đặt ở phía trước Tô Hạo.
Trên giá sách bày đủ loại thư tịch, được sắp đặt chỉnh tề.
Sau đó Phong Nhan đi ra, mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Tô Hạo nói: "Em bé, nhiều sách như vậy ngươi lựa chọn đi, nể tình tiểu Phong Linh, cho ngươi một canh giờ để lựa chọn, cho phép ngươi cầm đi mười cuốn, một tháng sau trả lại, nghe rõ chưa?"
Tô Hạo mở trừng mắt nói: "Cho ta một tiếng để lựa ?"
Phong Nhan nói: "Thế nào, chưa đủ?"
Tô Hạo nói: "Đủ, đủ rồi!"
Phong Linh Tiên Tử lại nói: "Phong Nhan sư thúc, ngài lựa chọn cho Phong Úy đi, hắn làm sao có thể lựa chứ?"
Tô Hạo lập tức đưa tay ngăn lại lời nói của Phong Linh Tiên Tử: "Sư tôn, không cần, không cần, ta có thể tự mình lựa chọn, không cần sư tổ tốn công! Người chờ một chút, ta rất nhanh có thể chọn xong!"
Dứt lời, Tô Hạo không thể chờ đợi được nữa vọt vào giá sách đầu tiên, đem sách trên đó lấy ra, sau đó rất nhanh lật từ đầu đến cuối, lật xong, đặt về lại chỗ cũ, rút ra cuốn tiếp theo lật.
Phong Nhan cùng Phong Linh Tiên Tử trong đầu hiện lên đầy dấu hỏi.
'Tiểu tử này đầu óc không tốt a, thực định mình tìm? Vốn chỉ cần hắn mở miệng cầu mình vài câu, liền giúp hắn lựa chọn sách thích hợp cho nhập môn, không nghĩ tới tiểu oa nhi này không có não a!"
Phong Nhan từng nhận qua tổn thương minh bạch ra một đạo lý, người khác cầu nàng làm việc, so với nàng chủ động giúp đỡ, hoàn toàn có kết quả khác nhau.
Nàng đem một đống sách để trước mặt Tô Hạo, cũng có chút làm khó Tô Hạo, để cho Tô Hạo biết khó mà lùi, sau đó chủ động hướng nàng cầu giúp.
Hiện tại tựa hồ làm hư rồi!
Bây giờ trong đầu nàng xuất hiện vấn đề: Nàng có nên đi lên rút đỡ Tô Hạo lựa chọn? Hay để hắn tiếp tục giày vò như vậy?
Nếu Tô Hạo biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ vội vàng cản lại: "Vạn cầu ngài, không cần phải giúp ta a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận