Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 552: Đến Cùng Phong Úy Mạnh Thế Nào (1)

Phong Linh Tiên Tử thật sự bị Tô Hạo dọa thảm rồi, nhìn người đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, lúc đầu nàng còn tưởng đại lão tới tìm nàng gây phiền toái, thứ hai là lo lắng sợ đem Tô Hạo giết lầm....
Tô Hạo cười nói: "Cũng không xem ai luyện chế ra Pháp Khí của sư tôn sao, còn sợ nó cắn chủ sao? Yên tâm đi!"
Phong Linh Tiên Tử tức thì tò mò hỏi: "Phong Úy, ngươi ăn ngay nói thật xem, có phải ngươi động tay động chân vào thanh Thanh Yến của ta rồi không, vì sao đụng đến ngươi liền ngừng!"
Tô Hạo nói: "Sư tôn đừng đoán mò, sao ta có thể động chân động tay vô Pháp Khí của ngươi được chứ! Chủ yếu là ta đối với kiện Pháp Khí này hiểu rõ rất nhiều, hiểu hơn cả sư tôn, vì vậy có thể tùy tiện đem quyền khống chế Pháp Khí đoạt lấy. Hơn nữa, phi kiếm này còn chưa phá được 'Phòng Ngự Tuyệt Đối' của ta."
Phong Linh Tiên Tử lo lắng nói: "Vậy những ngươi khác có thể đem Thanh Yến của ta cướp đi được không?"
Tô Hạo cười nói: "Không được, yên tâm đi! Đúng rồi sư tôn, trong khoảng thời gian này đi đường thuận lợi không?"
Phong Linh Tiên Tử lập tức lắc đầu nói: "Không thuận lợi!"
Phong Linh Tiên Tử duỗi ra ba ngón tay, đặt ở trước mặt Tô Hạo lay động nói: "Ba cái! Phong Úy ngươi có biết hay không, chính là ba cái đấy!"
Tô Hạo vẻ mặt khó hiểu nói: "Ba cái gì?"
Phong Linh Tiên Tử nói: "Dọc theo đường đi trở về chúng ta gặp ba tiền bối tu sĩ Kim Đan, ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ!"
Tô Hạo tiện tay nhoáng một cái, một lọ tương ớt xuất hiện trong tay hắn, sau đó liền 'bá bá' phía trên con thỏ, khiến Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình xem xong trọn mắt há hốc mồm, tựa như đang xem biểu diễn ma thuật ở ngoài đường...
Tô Hạo nói: "Sư tôn, ngươi sao không một hơi nói hết đi! Đừng có ta hỏi một câu ngươi nói một câu, khó chịu! ".
Phong Linh Tiên Tử ha ha cười nói: "Đoạn đường này, chúng ta tổng cộng gặp ba gã tu sĩ Kim Đan chặn giết, đoán chừng là thấy phi kiếm của ta lợi hại, muốn giết người đoạt bảo. Người đầu tiên là ở cảnh nội Linh Sơn Văn Châu, chúng ta vừa lên đường trở về, liền gặp phải một tên tu sĩ Kim Đan ti tiện, đem ba người chúng ta dọa sợ. Ngươi đoán xem kết quả thế nào?"
Nói đến đây, vẻ mặt Phong Linh Tiên Tử chờ mong nhìn xem Tô Hạo, hy vọng Tô Hạo tiếp lời của nàng.
Nhưng mà Tô Hạo vẫn tự lo nướng đồ, căn bản không tiếp.
Giọng nói của Phong Linh Tiên Tử dần dần lớn hơn, khoa trương nói: "Ở tời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, ta vung tay lên, bá bá bá, hư hư hư, Thanh Yến của ta lập tức bay ra, dưới ánh mắt không thể tin nổi của tu sĩ Kim Đan, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể của hắn!
Sau đó lại bá bá bá, hư hư hư, đem tu sĩ Kim Đan giết chết tại chỗ! Nguy cơ cứ như vậy được giải trừ! Mà tiểu tiên nữ Phong Linh ta, từ đó trở thành sát thủ Kim Đan! Lại ở trên Nghiễm Minh Hải gặp được một tên, ta liền bá bá bá..."
Phong Linh Tiên Tử nói xong, Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình lập tức kích động đứng lên, hướng Phong Linh Tiên Tử vỗ tay.
Bọn hắn chính là người trong cuộc nhìn thấy cảnh chiến đấu, rất nhanh liềm đắm chìm vào trong đó, không cách nào tự kìm chế! Đối với chuyện Phong Linh Tiên Tử có thể tự mình giết chết tu sĩ Kim Đan, hiển nhiên vô cùng khiếp sợ.
Tô Hạo cười cười kéo xuống một cái đùi thỏ, sau đó lại biến từ đâu ra một lọ muối, vẩy lên, đưa cho Phong Linh Tiên Tử nói: "Sư tôn làm tốt lắm, ừ, ban thưởng cho ngươi một cái đùi thỏ!"
Phong Linh Tiên Tử không khác khí nhận lấy, cắn một cái, hàm hồ nói: "Ăn ngon!"
Hôm nay có Phong Úy bên cạnh, toàn bộ tâm tình nàng liền được thả lỏng, nhẹ nhõm cực kỳ! Dường như không hề có chút gánh nặng nào.
Tô Hạo lại tiện tay bẻ mấy phần khác của con thỏ, đưa cho Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thành Bình, vỗ vỗ tay đứng lên.
Phong Ngọc Nhi đột nhiên đứng lên nhìn Tô Hạo nói: "Phong Úy sư đệ, ta muốn theo ngươi luyện tập, ta bái ngươi làm thầy nhé!"
Tô Hạo kinh ngạc nhìn Phong Ngọc Nhi, không rõ nàng muốn làm gì, thuận miệng nói: "Muốn theo ta học tập cũng được thôi."
Phong Ngọc Nhi lộ vẻ đại hỉ: "Thật không?"
Tô Hạo quay đầu nhìn về phía xa: "Học tập cũng được, bất quá cụ thể đợi sau hãy nói."
Ra-đa Tô Hạo tỏa ra, trong nháy mắt tỏa ra năm vạn mét xung quanh, khóe miệng Tô Hạo không khỏi nhếch lên, nhìn Phong Linh Tiên Tử nói: "Sư tôn, ngươi ở chỗ này đợi một chút, ta trước đi rửa sạch cái 'đuôi' nhỏ. Cũng không thể cứ như vậy đem người mang về tiên môn."'.
Phong Linh Tiên Tử sững sờ: "Cái đuôi, cái đuôi gì?"
Thời điểm Tô Hạo truyền tống đến bên cạnh Phong Linh Tiên Tử.
Ra-đa lập tức cảm ứng được hai cỗ huyết khí cách đó hơn một nghìn mét, căn cứ vào số liệu phán đoán của Tô Hạo, hẳn là hai tên tu sĩ Kim Đan.
Vừa mới bắt đầu Tô Hạo còn không để ý đến bọn hắn, nếu bọn hắn cứ như vậy rời đi, vậy chỉ vừa vặn là đi ngang qua mà thôi, không cần để ý tới.
Nhưng mà Tô Hạo nướng xong hai con thỏ, cũng không thấy hai tên này rời đi, ngược lại lén lén lút lút càng chạy tới gần. Xem ra bọn họ đối với nhóm ba người Phong Linh Tiên Tử có ý đồ!
'Dịch Chuyển'!
Trong nháy mắt Tô Hạo biến mất tại chỗ, giống hết với đột ngột xuất hiện.
Ba người Phong Linh Tiên Tử sững sờ nhìn chỗ Tô Hạo biến mất, chết lặng gặm con thỏ!
Nếu có người khác hỏi: "Phong Úy đi đâu vậy? Làm sao biến mất được như vậy?
Ba người các nàng tự nhiên sẽ không dám nhìn thẳng trả lời:" Ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta nghe không rõ!"
Phong Úy ngưu bức không phải điều quá bình thường sao? Ngưu bức như vậy, còn hỏi làm gì nữa, dù sao hỏi cũng không ai làm được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận